Tâm tình tổng giám đốc Kỷ rối rắm trừng mắt nhìn Phát tài muội muội, trong lòng bị khıêυ khí©h trầm trọng, nha đầu này muốn tra tấn anh đến mức nào không biết.
Bạc Hà cười, đôi mắt cong cong mắt thành hình bán nguyệt, cũng không biết xuất phát điểm do đâu, tóm lại thấy anh ngứa ngáy làm cô rất vui vẻ, thích nhìn anh lo được lo mất, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô nhưng vẫn phải làm ra vẻ không có gì.
Kỷ Lan rốt cuộc quyết định không chuyển phim nhưng lại tắt đèn trong phòng chỉ để lại đèn đầu giường, anh chàng chim to (Boss thề đây là từ của tác giả!) dựa vào người Bạc Hà nhẹ nhàng nói: “Thế này mới được, có thể ôm em, cảm thấy hương vị của em!”
Bạc Hà không nói chuyện, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, cô cũng thích cảm giác yên bình khi được ở bên cạnh nhau như vậy, trong lòng dường như có nhau cùng tồn tại.
Hai người ở trong chăn nắm tay nhau, nhẹ nhàng tâm sự, nói hết chuyện hồi nhỏ lại nói đến cuộc sống đại học, nói đến tương lai giống như muốn nói mãi không dừng lại.
Cuối cùng, Bạc Hà nói: “Trời không còn sớm, mai anh còn phải đi làm, nhanh đi ngủ đi!”
Kỷ Lan lười biếng ôm lấy thắt lưng cô, hừ hừ nói: “Anh muốn ngủ cùng em cơ!”
Bạc Hà nhanh chóng rút tay khỏi tay anh, vội nói: “Không được, không được!”
“Em đang sợ cái gì, anh cũng sẽ chẳng làm gì em, em hiện tại đang là bệnh nhân, anh nghĩ sao mà lại muốn em được, anh sẽ không động đến em mà. Anh ngủ bên cạnh em nếu đêm em muốn đi toilet thay là muốn uống nước, anh có thể giúp em.”
“Em không có ý đó, buổi tối em ngủ không sâu, luôn tỉnh, như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi. Em cũng cũng không có thói quen đi toilet đêm cũng như uống nước.”
“Đề phòng vạn nhất thôi!”
“Không có vạn nhất!”
“Dù sao anh cũng không đi, trừ phi em ôm anh đi!”
Bạc Hà không biết nên khóc hay nên cười, đừng nói chân cô bị đau ngay cả khi không sao cô cũng khó có thể ôm anh đi. Đây là anh cố tình chơi xấu đây mà!
Bạc Hà nói nửa ngày, Kỷ Lan rốt cuộc rời giường đi đến phòng bên cạnh, nhưng là để đi đánh răng rửa mặt sau lại mặc áo ngủ chạy sang, Bạc Hà không biết phải làm sao đành để Kỷ Lan ngủ lại cùng.
Bạc Hà mãi vẫn chưa ngủ, bởi vì không quen có người bên cạnh ngủ cùng lại là đàn ông, cho dù anh không làm gì cô nhưng hơi thở của đàn ông phả lên người thực rõ ràng làm cô hồi hộp. Cô tin tưởng Kỷ Lan sẽ không làm gì cô nhưng cô cũng chưa từng trải qua chuyện nam nữ nên bên cạnh có người đàn ông ngủ cũng làn cô không được tự nhiên.
Kỷ Lan cũng mãi không ngủ được, bởi vì anh nhớ rõ khi hai người ở cùng bệnh viện, cô bắt anh phải ngủ nghiêng. Anh hiện tại cũng không biết mình lúc đó vì trông ông nội mệt mỏi nên ngáy ngủ hay vẫn bình thường luôn thế nên nằm nghiêng sợ anh ngáy ngủ ẩm ĩ đến cô.
Cuối cùng, vẫn là Kỷ Lan ngủ trước, Bạc Hà lắng nghe hơi thở vững vàng của anh, đến khuya, mùa đông rồi nên cũng yên tình kì lạ, trong phòng máy sưởi chạy êm tai, cô hơi ra mồ hôi, bên cạnh Kỷ Lan hai chân nằm thẳng, hai cánh tay đều đặt ra bên ngoài.
Cô chần chừ một chút rồi đặt hai cánh tay anh vào bên trong chăn nhưng không đến hai phút anh lại bỏ ra ngoài.
Trong bóng đêm Bạc Hà bất giác phì cười, lúc này anh thật giống một đứa nhỏ. Thật may anh không ngáy ngủ mà yên lặng ngủ.
Buổi sáng Kỷ Lan tỉnh lại, Bạc Hà còn đang ngủ, nắng sớm chiếu lên dung nhan kiều diễm của cô, đôi mi thanh tú rung rung. Kỷ Lan dằn lòng muốn hôn một cái, nhưng lại sợ ầm ĩ cô ngủ, liền nhẹ nhàng đi xuống, quay lại phòng ngủ của mình.
Vào đến phòng vệ sinh, Kỷ Lan cầm lấy tuýp thuốc đánh răng, trong lúc vô tình phát hiện thấy tay mình trong gương, anh kêu to một tiếng, bàn chải đánh răng đều rơi mất.
Móng tay anh tự nhiên bị biến thành màu hồng! Mười đầu ngón tay, trời đất may mà người anh cũng không bị sao, nhưng có phải quá lóa mắt rồi không?
Kỷ Lan vừa tức vừa buồn cười, rửa mặt sạch sẽ chạy đến phòng bên cạnh. Bạc Hà đã tình từ lâu, thấy anh tiến vào, liền cười như tiểu bạch thỏ ngoan hiền.
Kỷ Lan tay đút túi quần đi vào, đột nhiên nhảy bổ lên giường, hung tợn nói: “Mau đưa nước tẩy giao ra đây!”
Bạc Hà cười lắc đầu: “Không đưa!”
Kỷ Lan lấy một con dao kề trên cằm của cô, hung ác nói: “Có đưa hay không?”
“Anh sau này không được ngủ trong phòng ngủ của em em mới đưa!”
Kỷ Lan bất đắc dĩ đành phải đáp ứng.
Bạc Hà cười cười, từ dưới gối lấy ra một lọ nước tẩy cho anh không quên uy hϊếp: “Anh nếu như nuốt lời, mối đêm em đều sơn móng tay cho anh lần sau còn sơn cả móng chân nữa. Thật là, chỉ cần tưởng tượng là đã thấy thú vị rồi!”
Thú vị cái đầu em, Kỷ Lan lạnh cả người, da gà da vịt nổi lên khắp nơi, giận dữ đi tẩy móng tay. Cô bé này cũng thật nghịch ngợm, aiz.
(P/s: Kỷ Lan còn có chứng sợ máu nữa nhé^^)
Từ khi Bạc Hà đền ở nhà Kỷ Lan, Kỷ Lan mỗi ngày đều đi muộn về sớm, có thể nói là vô cùng mẫu mực. Thời tiết tốt còn lấy xe mang cô đi ra ngoài hít thở không khí.
Mỗi ngày khi Kỷ Lan đi làm, Bạc Hà đều có điểm lưu luyến không muốn rời, sau đó trông ngóng mong anh sớm trở về. Cô phát hiện chính mình càng ngày càng không thể rời được anh, đây chắc là do lâu ngày sinh tình. Mỗi lần nghĩ như vậy, cô đều đỏ mặt. Đã từ lâu lắm rồi cô không còn cảm giác ngóng trông một người, đầu tiên là nghĩ về anh rồi mong chờ anh.
Một tháng sau, chân thạch cao cuối cùng cũng được tháo bỏ, Bạc Hà được giải phóng, tâm tình vô cùng tốt. Kỷ Lan vô cùng cao hứng, vui vẻ nói: “Chúng mình đi ăn mừng một chút, em muốn làm gì?”
Bạc Hà ngượng ngùng, cười cười nói: “Em muốn làm nhất chính là đi tắm!”
Thời gian này, cô vì chân bó thạch cao không thuận tiện tắm rửa, đều là thím Vu giúp đỡ cô tắm.
Kỷ Lan cười sáng sủa: “Cái này rất dễ!” Anh trực tiếp đưa cô đến trung tâm tắm hơi lớn nhất nội thành.
Bạc Hà đi vào trong sảnh, đã bị sự xa hoa của nơi nay làm cho choáng ngợp. Cô chưa bao giờ tơi nơi cao cấp như vậy chỉ để tắm rửa, thầm cảm thán, kẻ có tiền thật là hưởng thụ cuộc sống. Nơi này không chỉ có nhà tắm, khách sạn, phòng tập thể hình, phòng chơi bài, còn có thẩm mĩ viện, phòng mát xa. Ước chừng có đầy đủ mọi thứ.
Kỷ Lan lấy ra một tấm thẻ vàng, mở ra một phòng VIP. Phòng được bố trí theo tiêu chuẩn khách sạn năm sao, nhưng lại có một cái bể tắm, màu lam nhạt làm bằng thủy tinh trong suốt nhìn thấy đáy, mặt trên còn rắc cánh hoa hồng.
Bạc Hà không nhịn được nở nụ cười: “Em sao lại có cảm giác giống như ở trên phim thần tượng.”
Kỷ Lan nhanh chóng tiếp lời: “Trên phim có nhân vật chính nào đẹp trai như anh sao?
Bạc Hà cười liếc nhìn anh một cái: “Tổng giám đốc Kỷ phiền anh khiếm tốn một chút!”
Tổng giám đốc Kỷ sờ sờ mũi, cười hắc hắc nói: “Ai bảo em không khen anh. Em đóng cửa lại đi, anh đi ra ngoài một chút.”
Bạc Hà đóng cửa lại xong, sau đó đi vào phòng ngủ cởi ra quần áo của mình, lại lấy thêm khăn tắm cùng áo bông đi tới bể nước.
Cô chậm rãi thả mình vào trong nước, thoải mái cười rộ lên, nước vừa phải, chân bị thương chạm vào nước hơi đau.
Bạc Hà đang vui vẻ nghịch nước đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Ai đó?”
“Là anh!”
Bạc Hà nghe được tiếng của Kỷ Lan, tiện thể nói: “Em đang tắm, anh ở bên ngoài chờ em đi.”
Kỷ Lan đang cầm hai bộ áo tắm giật mình đứng ở ngoài cửa, một lát sau mới nói: “Bạc Hà, em mở cửa cho anh được không?”
Bạc Hà đánh phải nhượng bộ mặc áo tắm đi ra mở cửa.
Kỷ Lan tay cầm hai cái áo tắm giơ giơ lên như người bán hàng, thành khẩn nói: “Bạc Hà, đây là phòng tắm hai người, chúng mình cùng nhau tắm được không, em xem anh đã đi mua áo tắm về rồi. Cái bể tắm kia là bồn tắm uyên ương nha!”
Bạc Hà quay đầu nhìn lại, mặt lập tức đỏ lên, Kỷ Lan chưa nói cô còn không biết, bây giờ để ý, quả nhiên là như vậy, cái bể này làm theo âm dương thái cực hình nhưng không phải là màu đen trắng mà là màu xanh là mạ và màu hồng, nhưng hai màu này kết hợp với nhau lại không chói mắt, lại phá lệ rất đẹp, phát ra một chút hương lãng mạn kiều diễm.
Kỷ Lan tiến lên từng bước, đóng cửa lại.
Bạc Hà lôi kéo chiếc khăn tắm trên người mình, nghĩ rằng mình thật sự rất luống cuống, bởi vì luống cuống nên không một chút để ý sẽ cùng Kỷ Lan tắm uyên ương, trong lòng nổi lên cảm xúc gì không rõ, không chút lưu tình cấu cánh tay Kỷ Lan một cái.
“Thật là, em làm sao vậy?”
“Ai bảo anh không nói sớm, em đã tắm rồi!” Bạc Hà không biết xấu hổ nói, chính cô đã lõa thể mà tắm mất một lúc rồi.
“Em đi thay áo tắm đi!”
“Em không tắm chung với anh.”
“Suối nước nóng bên kia, mọi người đều mặc áo tắm cùng nhau tắm. Em thật sự rất phong kiến!”
Bạc Hà có chút ngượng ngùng: “Cái này rất là ngượng.”
“Anh nói em này, em là từ cổ đại xuyên đến sao, đây là thời đại gì rồi!” Kỷ Lan giả bộ giận sôi lên.
Bạc Hà không biết phản kháng như thế nào, cầm áo tắm trong tay Kỷ Lan tiến vào phòng ngủ thay.
Kỷ Lan cười thầm, kỳ thật tắm không mặc quần áo vẫn tốt hơn, nhưng nếu không mặc quần áo nhất định cô sẽ không tắm cùng anh, vì thế anh đành đi mua áo tắm thôi.
Bạc Hà đi ra phát hiện Kỷ Lan đã ngồi vào trong nước, chính mình ngồi dựa vào bên cạnh bồn, bày ra một bộ hình dáng.
“Bạc Hà em thấy dáng người này có phải rất đẹp hay không!”
Bạc Hà hơi thẹn thùng lại cảm thấy buồn cười, ngồi xuống đối diện với anh, ngắm loạn một hồi cười cười nói: “Có phải anh rất hay đến chỗ này!”
“Thỉnh thoảng đưa khách đến nên làm cái thẻ VIP.”
“Không phải là mang con gái đến sao?”
Kỷ Lan đâu đầy hắc tuyến, vấn đề này lại là một cái bẫy khác.
Bạc Hà cười tủm tỉm nói: “Nói đi, em không ăn giấm đâu, chỉ là tò mò một chút thôi.”
“Anh không nói, em khẳng định không tin anh.”
Bạc Hà gật đầu: “Em không tin!”
Kỷ Lan hứ một tiếng: “Mặc kệ em tin hay không, anh đều nói không có.”
Bạc Hà vừa bực mình vừa buốn cười, vươn đến muốn cấu anh một cái.
Kỷ Lan ai u một tiếng, xoa xoa cánh tay: “Em xuống tay thực ác độc.”
Bạc Hà cúi đầu, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Kỷ Lan, em ghen tị.”
Sắc mặt cô đỏ bừng, ở trong nước nóng, ánh mắt ngập nước giống như hồ nước xuân, đôi môi đỏ thắm, hơi nhếnh lên một độ cong duyên dáng mà đáng yêu, nửa cười nửa không cười như đang xấu hổ. Kỷ Lan cảm thấy tim mình đập nhanh hơn hẳn, thế mà cô lại ăn giấm chua vì anh, cô yêu anh? Kỷ tiên sinh hưng phấn khiến tim đập bình bịch, anh không chớp mắt nhìn cô, bơi nhẹ đi qua, sau đó ôm lấy cô.
Bạc Hà hơi thẹn thùng, nhưng không đẩy anh ra, ánh mắt không cẩn thận thấy được hai điểm trước ngực anh, sắc mặt càng hồng hơn. Kỷ Lan nhìn bộ dáng ướŧ áŧ của cô hận không thể nuốt cô vào bụng.
Trong phong im ắng, chỉ có nước hơi lay động, làm siêu lòng người. Kỷ Lan nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ nhàng nói: “Chúng mình thủy nhũ giao hòa đi!”