Chương 5: Hôn một cái

Từ sau khi đăng kí thi đấu văn nghệ, sau khi tan học, Trì Hạ đều sẽ tới phòng nhạc để luyện đàn cello rồi mới về nhà. Trịnh Dung Dung nói xem như cô đã giúp cô ấy một đại ân lớn, cho nên nhất định phải cùng nhau luyện cầm với cô.

Mới đầu Trì Hạ còn kiên trì nói không cần, cô cũng là vì muốn kiếm tiềm mà thôi.

Nhưng lần nọ nhìn thấy Trịnh Dung Dung ghé vào trên cửa sổ nghe nhạc đến thất thần, ánh mắt lại cẩn thận nhảy nhót nhìn ra bên ngoài, cô cũng thuận thế nhìn ra, liền thấy được Cố Quyến đang đeo cặp sách đi ngang qua cửa sổ.

Thời niên thiếu, yêu thầm một người, tâm tư sẽ không thể giấu được, Trì Hạ đương nhiên cũng có thể hiểu, sau đó cô cũng không khuyên Trịnh Dung Dung không cần tới nữa.

Hôm nay tan học.

Trì Hạ cất từng quyển sách vào trong cặp, nói với Trịnh Dung Dung: “Dung Dung, hôm nay tớ không luyện cầm đâu, không cần chờ nhé.”

Sáng nay có bạn học trong lớp nói với cô, có người đăng bài trên diễn đàn lớn của Giang Thành, nói là nhặt được một cái túi tiền kiểu cũ.

Bên trong có hai trăm đồng, giống như cái túi ngày đó cô làm rơi.

Trì Hạ sau khi xem qua ảnh chụp trên diễn đàn thì xác nhận nó chính là của mình, cho nên liền liên lạc với chủ bài viết rằng sau khi tan học sẽ đi lấy.

Trịnh Dung Dung tự nhiên cũng biết chuyện này, Trì Hạ đợi một lát nữa sẽ tới bên Chức Cao bên cạnh.

Cô ấy lo Hạ Hạ đi một mình không an toàn: “Dù sao ngày nào cũng về muộn ba mẹ tớ đều đã quen rồi, tớ đi với cậu nhé.”

Chức Cao và Nhất Trung Giang Thành ở cùng khu Lâm An là hai tuyến đường chính khác biệt, nhưng kỳ thật cũng không xa lắm.

Từ Nhất Trung ra khỏi cổng trường, đi vào cái ngõ nhỏ đối diện đường cái, xuyên qua là tới Chức Cao.

Trên đường đi, Trịnh Dung Dung hỏi: “Nam sinh ở ban 11 kia hình như gần đây không tới quấy rầy cậu nữa nhỉ?”

Trì Hạ đeo cặp sách chậm rãi đi: “Ừ.”

“Cậu nói xem có phải Bùi Sí đang che chở cậu thật hay không?”

Trì Hạ không nói chuyện.

“Có điều…”

Trịnh Dung Dung nghĩ đến lời bàn tán ngày đó của đám nữ sinh, nói: “Hạ Hạ, sau này cậu vẫn đừng nên giao tiếp với loại người như Bùi Sí nữa.”

Cô ấy vô cùng hối hận khi đã kiến nghị Trì Hạ đi tìm Bùi Sí.

Vạn nhất Bùi Sí coi trọng Hạ Hạ thì phải làm sao bây giờ? Không phải là càng phiền toái hơn so với Đinh Khải Minh bên ban 11 kia sao.

Trì Hạ biết Trịnh Dung Dung là đang quan tâm mình, cô quay đầu khẽ cười: “Được.”

***

Rõ ràng là mới tan học, nhưng ở trước cổng trường Chức Cao lại không có được bao nhiêu người.

Trì Hạ với Trịnh Dung Dung ở bên ngoài đợi một hồi.

Một nữ sinh nhuộm tóc xanh chạy về phía hai người.

“Cậu là Trì Hạ?” Lúc nhìn thấy Trì Hạ, ánh mắt của nữ sinh tóc xanh hiện lên chút kinh diễm, nhưng rất nhanh đã lui về.

Có thể gọi ra được tên của cô thì hẳn là người đăng bài lên diễn đàn rồi.

Nữ sinh trong miệng nhai kẹo cao su, tóc nhuộm thành màu xanh, cô ta nhướng mày, không mấy kiên nhẫn nói: “Đồ không ở chỗ tôi đâu.”

Trịnh Dung Dung hỏi: “Người khác nhận mất rồi sao?”

Nữ sinh liếc nhìn Trịnh Dung Dung: “Túi tiền đó là người khác nhặt được, bài đăng cũng là cậu ta bảo tôi đăng lên, tới tìm cậu ta mà đòi.”

Trịnh Dung Dung nói tiếp: “Cậu có thể đưa bọn tôi đi tìm người kia không?”

Nữ sinh chuyển ánh mắt lên người Trì Hạ, đang đợi cô nói chuyện.

Trì Hạ do dự một lát, sau đó liền nói với nữ sinh đối diện: “Vậy làm phiền cậu rồi.”

Cái túi tiền kia là do bà ngoại cô tự tay thêu cho cô, dù thế nào cũng phải tìm về.

**

Đây là lần đầu tiên Trì Hạ với Trịnh Dung Dung tới Chức Cao.

Hai ngôi trường tuy gần nhau, nhưng tựa hồ như có một tấm chắn vô hình chắn ngang giữa bọn họ, không có bất cứ hoạt động sinh hoạt ở trường nào mà bọn họ có hợp tác với nhau cả.

Học sinh càng không có cơ hội giao lưu học hỏi gì.

Chức Cao to hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hai người, phong cảnh xung quanh cũng không thua kém Nhất Trung tiếng tăm lẫy lừng, trong vườn còn xây một cái hồ nhân tạo, xung quanh hồ thỉnh thoảng có những người ngoài trường tới tản bộ.

Nữ sinh kia đưa cô đi xuyên qua một cánh rừng có rất nhiều cây bạch dương, tới tận sân bóng rổ của Chức Cao bọn họ.

Lúc này trên sân bóng có rất nhiều người.

Tiếng giày chơi bóng cùng tiếng hò vang từng đợt của đám người hỗn tạp giao hòa ở bên nhau.

Nữ sinh kia dừng chân, nghĩ nghĩ, lại nói với Trì Hạ: “Để tôi đi lấy túi tiền về cho cậu, các cậu đứng ở đây chờ đi.”

Trì Hạ đương nhiên không có ý kiến gì: “Được, cảm ơn cậu.”

Trịnh Dung Dung kiễng chân nhòm vào trong sân bóng rổ xem: “Thì ra bọn họ đang thi đấu bóng rổ, khó trách ở cổng trường chẳng có ma nào.”

Nam sinh Chức Cao đánh bóng rổ rất mạnh mẽ, hormone nam tính bùng nổ. So sánh với nhau thì nam sinh bên Nhất Trung bọn họ hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.

Hai mắt Trịnh Dung Dung sáng lên: “Hạ Hạ, cậu có muốn qua đó xem không?”

Người quá đông, Trì Hạ cũng không muốn xem lắm.

Cô mới nói được một chữ “không” thì đã bị Trịnh Dung Dung kéo cặp sách: “Ai nha, tới cũng tới rồi mà, nhìn chút xem sao.”

Bóng rổ va chạm với lưới, phịch một tiếng trầm đυ.c, mạnh mẽ mười phần.

“Lại một quả 3 điểm! Động tác ban nãy mẹ nó ngầu vãi nhái!”

“43 và 11, ban 9 thắng chắc rồi nhỉ?”

“Mày hỏi câu vô tri thế, không thấy ban 9 có ai à, Bùi Sí đó.”

Lúc Trịnh Dung Dung kéo Trì Hạ chen qua đó, vừa lúc nghe được đoạn đối thoại của đám con gái.

Tầm mắt của bọn họ đều đang tập trung trên người một người.

Giống với các cô ấy.

Ánh mắt Trì Hạ trong chốc lát liền bắt giữ được sự tồn tại mạnh mẽ lóa mắt kia.

Anh mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ tươi, ánh sáng ở khuyên tai chiếu tới lóa mắt người nhìn, dáng người đĩnh bạt cao lớn.

Giống như một ngọn lửa cháy hừng hực thiêu đốt cả sân bóng rổ.

Nhiệt liệt lại khoa trương.

Trọng tài tuyên bố giải lao.

Mới vừa thực hiện xong động tác vào bóng 3 điểm, bóng rổ đập xuống đất bắn lên hai lần, lại bị Bùi Sí đỡ được tới tay, kẹp ở bên sườn.

Anh xoay người đi về phía đám người, nữ sinh xung quanh lập tức tranh nhau đi lên đưa khăn lông và nước khoáng.

Bùi Sí không hề nhìn bọn họ lấy một cái.

Anh tiện tay nhận lấy chai nước từ trong tay bạn học ở tổ hậu cần, ngửa đầu trực tiếp tưới hết nước lên mặt để hạ nhiệt độ trên da.

Dòng nước chảy xuôi theo hàm dưới, chảy qua yết hầu sắc bén, xương quai xanh mạnh mẽ, lại chui lọt vào bên trong bộ đồng phục bóng rổ.

Câu dẫn gợi cảm.

Các nữ sinh đều treo nụ cười xấu hổ ở trên mặt, ánh mắt né tránh, không được bao lâu lại nhịn không nổi mà nhìn chằm chằm vào anh.

Trịnh Dung Dung đang chen chúc không cẩn thận liền dẫm vào chân nữ sinh bên cạnh, nữ sinh kia trong nháy mắt liền tức giận gào lên: “Tôi nói hai người chen cái gì mà chen hả? Mắt mù sao mà không thấy ở đây có người!”

Thanh âm rất lớn, cơ hồ là vang vọng cả sân bóng. Tầm mắt xung quanh trong nháy mắt liền tụ về đây.

Bùi Sí cũng nhàn nhạt nhìn về bên này.

Khi ánh mắt chạm phải tròng mắt đen nhánh kia, trong đầu Trì Hạ không nhịn được mà hiện lên hình ảnh gặp nhau trưa ngày hôm đó.

Ái muội, phóng đãng không nói rõ.

Cô vội thu tầm mắt về, thay Trịnh Dung Dung nói một câu: “Xin lỗi, bọn tớ không cố ý.”

Sau đó liền kéo Trịnh Dung Dung lui ra xa khỏi đám người này.

Không bao lâu sau, nữ sinh tóc xanh kia trở về, trong tay trống trơn, cũng không có lấy được túi tiền của Trì Hạ về.

Nữ sinh đó nhìn Trì Hạ vài lần, sau đó liền chỉ về một hướng, ngữ khí hơi đổi: “Cậu ta nói, bảo cậu tự qua đó lấy.”

Trì Hạ thuận thế nhìn qua.

Một nam sinh đi tới dưới cái rổ bóng, đưa lưng về phía các cô ngồi xuống, nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, cằm tuyết lưu loát rõ ràng.

Sau lưng đồng phục bóng rổ màu đỏ là con số 4 cực kỳ bắt mắt.

Cô nhíu mi.

Trịnh Dung Dung hiển nhiên cũng có phát hiện y như cô: “Hạ Hạ, người nhặt được túi tiền của cậu, là Bùi Sí sao…”

***

Tống Khải vừa mới nãy không có ra sân, lúc trông đồ cho bọn Bùi Sí thì có tiện tay đi lục cặp của anh.

Sau đó lấy ra được một thứ đồ mới mẻ hay ho.

Giống như là cái túi tiền, vải dệt được may nhìn đã có chút cũ, đường mày thô sơ rõ ràng.

Một đám người chơi bóng xong qua đây nghỉ ngơi.

Thoáng nhìn thấy đồ trong tay Tống Khải, có người nhịn không được cười: “Ôi mẹ lão Tống, mày cầm cái gì đấy? Xấu mù mắt ông đây rồi.”

“Đệch, nhìn giống đạo cụ phim kinh dị thế nhở ha ha!”

“Bên trên viết cái gì đấy?”

“Không biết, chữ triện hay sao ấy, thất học.”

“Ê mày trâu hơn, mày không thất học như tao, đọc thử xem đây là hai chữ nào cái.”

“Trì…” Hạ

Một đám người hi hi ha ha cười.

Trong tay Tống Khải không còn gì cả, túi tiền kiểu cũ đã rơi vào trong tay Bùi Sí.

Anh cất nó vào trong túi, trầm mặc đi ra ngoài cất băng đeo tay.

Tống Khải không biết xấu hổ nói: “Anh Sí, thân mang thứ đồ chơi ẻo lả đó của bọn con gái làm gì thế?”

Bùi Sí tùy ý ngồi xuống, lấy bình nước trong tầm với qua uống.

Nghiêng đầu không mặn không nhạt phun ra mấy chữ: “Liên quan mẹ gì tới mày.”

Xung quanh có rất nhiều nữ sinh ríu rít đi theo, anh cảm thấy phiền, vì thế liền kêu bọn họ cút hết.

Tống Khải tiếp tục cười hề hề: “Em gái nào đưa đấy?”

Hắn vừa mới nói xong liền nghe thấy có người gọi: “Chị Diễm.”

Một nữ sinh nhuộm tóc màu xanh đang nheo kẹo cao su đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bùi Sí.

“Chị Diễm tới cổ vũ cho anh Sí sao?” Có một nam sinh đưa điếu thuốc qua.

Nữ sinh tóc xanh nhận lấy điếu thuốc: “Tao tới thị sát, miễn cho anh Sí nhà chúng mày trêu hoa ghẹo nguyệt.”

“Chị Diễm ngầu đét.”

“Ớ? Sao chị Diễm lại kéo theo cả học sinh tốt bên Nhất Trung tới thế này?”

Nghe thế, Bùi Sí liền nghiêng đầu qua nhìn.

Trong tầm mắt xuất hiện một cái giày trắng nhỏ, giày được giặt vô cùng sạch sẽ, không có một chút tỳ vết nào.

Tầm mắt Bùi Sí di chuyển lên trên.

Trì Hạ lập tức dời mắt đi, tránh đối diện với anh.

Cô đứng phía sau nữ sinh tóc xanh, ánh mắt nhìn chăm chú vào túi tiền kiểu cũ lộ ra từ túi anh.

Sau đó, cô vươn một ngón tay trắng nõn tới chỉ chỉ túi tiền: “Chào anh, em tới lấy lại túi tiền…”

Lúc cô nói chuyện luôn luôn nhẹ nhàng, lại không có chút cảm giác xấu hổ nào, thanh âm mang theo vẻ ngọt ngào đặc trưng của con gái.

Tống Khải: “…”

Ôi mẹ? Cái thứ xấu xí kia thế mà lại là của tiên nữ?

Bùi Sí thu hồi tầm mắt, cách tay khẽ nâng, chai nước khoáng trống rỗng vung lên giữa không trung vẽ ra một đường parabol hoàn mỹ, chính xác rơi thẳng vào thùng rác.

Anh không nói chuyện, từ trong túi lấy ra cái túi tiền, đưa cho cô.

Trì Hạ nhận lấy cái túi, vẫn như cũ rũ mắt không nhìn anh: “Cảm ơn anh đã nhặt nó giúp em.”

Bộ dáng cô thực ngoan ngoãn, vành tai dưới ánh hoàng hôn phiếm ra một màu hồng nhạt. Đồ muốn lấy đã lấy được cho nên một ánh mắt cũng không chịu cho anh thêm một cái.

Ánh mắt Bùi Sí hơi lóe, hầu kết trượt lên trượt xuống: “Cảm ơn như thế nào?”

Dưới chân Trì Hạ cứng lại, xoay người nhìn qua chỗ khác.

Thấy Bùi Sí nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười lưu manh, lười biếng bổ sung: “Hôn một cái. Có cho không?”

Không khí an tĩnh hai giây.

Nam sinh xung quanh bắt đầu ồn ào cả lên, sôi nổi huýt sáo.

“Ha ha ha đúng thế, nói cảm ơn thôi thì sao được, hôn anh Sí một cái đi!”

Trong đầu Trì Hạ trong nháy mắt liền nổ tung, tâm đập thình thịch.

Bốn phía có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô, tùy tiện tìm tòi nghiên cứu, có đủ loại ánh mắt săm soi.

Không khí lập tức trở nên nóng bỏng.

Vào lúc cô đang sững sờ, Bùi Sí bỗng nhiên đứng dậy đi về phía cô.

Anh rất cao, vừa rồi đứng ở trên sân bóng cũng cao hơn một đoạn so với đám người xung quanh.

Anh vừa tới gần, Trì Hạ liền có thể cảm nhận được áp bách rất rõ ràng.

“Bùi Sí!” Nữ sinh tóc xanh cũng đứng dậy theo.

Nữ sinh tóc xanh tên là Từ Diễm, chuyện cô ta thích Bùi Sí là bí mật đã được công khai, cho dù hai người không ở bên nhau thì có rất nhiều người cũng ngầm hiểu rằng cô ta sẽ là bạn gái tiếp theo của anh.

Nhưng mà hành vi hiện tại của Bùi Sí, căn bản chính là không coi cô ta ra gì sao!

Bùi Sí không đáp lại cô ta.

Từ Diễm tức giận ném điếu thuốc xuống đất: “Bùi Sí, tôi không cho phép cậu đi về phía trước một bước!”

Người bên cạnh lập tức túm chặt cô ta: “Chị Diễm đừng tức giận nha, anh Sí nói giỡn thôi ý mà.”

Trì Hạ không tự giác lui về sau mấy bước.

Vào lúc cách cô một khoảng rất gần, Bùi Sí đứng yên, khom lưng nhìn vào mắt cô.

Cặp mắt kia giống như đôi pha lê màu nâu, bên trong ánh lên ánh sáng của hoàng hôn, như con nai non linh động, xinh đẹp đến không chân thực.

“Có cho hôn hay không đây, học sinh ngoan.”

Nhìn đồng tử của cô rốt cuộc cũng phản chiếu ra bóng dáng của mình, Bùi Sí cong cong mỗi, ý cười gia tăng.

Ánh sáng sắc bén trên mặt vẫn khó kìm lại được.

Trì Hạ thực sự sợ anh sẽ làm ra cái gì đó, nhanh chóng che miệng lại, thanh âm không lớn nhưng lại lộ ra sự kiên định: “Không cho.”

Đôi mắt cô có chút sương mù mờ ảo.

Anh quả thực là đồ lưu manh.

Trịnh Dung Dung đã sắp bị tình cảnh này dọa cho nhảy dựng lên, nam sinh bên Chức Cao quả nhiên đều hư hỏng mà.

Cô ấy nhanh chóng kéo Trì Hạ ra sau, bộ dáng giống như gà mái bảo vệ gà con: “Tôi nói anh nghe này… Anh tốt nhất đừng có xằng bậy nhá!”

Con ngươi đen nhánh của Bùi Sí liếc cô ấy một cái.

Tim Trịnh Dung Dung đập lỡ một nhịp.

Mẹ… mẹ ơi… dữ quá…

Giằng co một hồi.

Trì Hạ đem túi tiền mở ra, bên trong có hai trăm đồng, cô lấy tiền ra đưa cho anh: “Cho anh cái này.”

Xem như cảm ơn anh, được chưa?

Đầu lưỡi Bùi Sí chống vào hàm sau, cười cười: “Ông đây không phải ăn mày.”

“…”

“Đây là cái gì?” Anh ngược lại nhìn chằm chằm vào cặp sách của cô, bàn tay đưa qua, rút ra một tờ giấy.

Trì Hạ mím môi: “Thư mời thi đấu.”

Anh cũng không phải cái này cũng muốn cướp chứ?

Là thư mời tham dự cuộc thi biểu diễn văn nghệ của Nhất Trung Giang Thành.

Hạng mục biểu diễn: Đàn cello.

Tuyển thủ dự thi: Trì Hạ.

Trầm ngâm một lát, Bùi Sí nâng nâng cằm: “Có thể tới xem thi đấu không?”

“Không thể.” Trì Hạ trả lời.

Ý cười Bùi Sí ngưng lại.

Trịnh Dung Dung sợ anh sẽ tức giận rồi đánh bọn họ, liền nhanh chóng giải thích: “Thật sự là không thể, chỉ có phụ huynh mới được xem thôi.”

Vì để chứng minh mình không lừa anh, Trịnh Dung Dung cũng rút một bức thư mời phụ huynh từ trong cặp sách của mình ra: “Đây nè, anh xem đi, chỉ mời phụ huynh thôi.”

Bùi Sí liếc nhìn thư mời, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi muốn cái này.”

Anh sao có thể ngốc như vậy, đã nói là chỉ có phụ huynh mới tới được, có cầm thư mời thì cũng không vào được nha.

Trịnh Dung Dung cảm thấy cạn lời.

Trì Hạ lại không muốn dây dưa với anh nữa, từ trong túi cầm ra một bức thư mời đưa cho anh: “Vậy anh không được đòi cái khác nữa.”

Ý tứ của cô chính là cầm cái này rồi thì không được hôn cô nữa.

Bộ dáng tích cực đến đáng yêu không chịu nổi.

Tâm tình Bùi Sí tốt lên rất nhiều, cười khẽ: “Ừ.”