Chương 9

Thời điểm Thẩm Điềm trở lại trong lớp học trên mặt đều là ý cười, Hoàng Soái thấy bạn của mình trên mặt toàn là ý cười, bĩu môi trong lòng có chút nghi hoặc, như thế nào chưa từng thấy Thẩm Điềm cao hứng như vậy khi ở bên cạnh mình cùng Lý Manh Manh như vậy?

"Bạn đưa cho chị Tiểu Lục có nhận không?" Hoàng Soái nhìn bạn của mình hỏi.

"Ân, chị Tiểu Lục đều nhận, cái này tốt, có đồng hồ báo thức, chị Tiểu Lục sẽ không đến muộn." Thẩm Điềm không nhận ra được ngữ khí của bạn mình chu lòm.

Thẩm Điềm bởi vì đưa đồng hồ báo thức cho Lục Ninh Hoàn, cả ngày tâm tình đều tốt, ngay cả trên đường về đều ca hát.

Lâm Thanh Hàn thấy bộ dáng này của Thẩm Điềm, lại liên tưởng đến buổi sáng Thẩm Điềm tặng quà cho Lục Ninh Hoàn, biết đây là tặng đồ thành công, liền kéo tay Thẩm Điềm, "Đồng hồ báo thức con đã tặng cho Thẩm Điềm?"

Quả nhiên Thẩm Điềm lập tức trả lời, điểm điểm đầu kéo dài âm thanh nói: "Ân, chị Tiểu Lục đã nhận lấy, còn chọc chọc má lúm đồng tiền của con."

Lâm Thanh Hàn buồn cười nhìn nhóc con nhà mình vui vẻ cười đầy một bộ dáng nói: "Như thế nào lại vui vẻ như thế sao?"

"Ân, vui vẻ con phải hảo hảo nghe chị Tiểu Lục nói, học tập tốt!"Thẩm Điềm dương khuôn mặt nhỏ nói.

Lâm Thanh Hàn cùng Thẩm Tiện đều bị nhóc con chọc vui vẻ.

Thời điểm Lục Ninh Hoàn trở lại trong lớp tâm tình rất tốt, nàng ít nhất biết được còn có một bé con đối với mình rất tốt còn thương nàng hơn cả chính bản thân mình, cho nàng cảm thấy được chính mình không bơ vơ hay không nơi nương tựa,

Trong lớp các bạn học thấy Lục Ninh Hoàn trở lại, cả đám tò mò nhìn cái hộp trong tay Lục Ninh Hoàn, còn có tay kia cầm một cái túi nhỏ.

Có nam sinh tự cho mình quen biết hỏi Lục Ninh Hoàn: "Đây là cái gì nha?"

Lục Ninh Hoàn chỉ nhìn hắn một cái nhưng không trả lời, hướng đến chỗ ngồi của chính mình, nàng đem cái hộp trong ngực bỏ vào cặp, cầm một cái su kem lên ăn.

Lúc trước đồ ăn vặt như su kem, Lục Ninh Hoàn tùy thời đều có thể ăn, nhưng từ khi cha mẹ không còn nữa, nàng đã thật lâu chưa được chú thím cho ăn những thứ như thế này, mua cũng chỉ có hai phần, như là theo bản năng không để Lục Ninh Hoàn vào mắt.

Nàng lấy một cái su kem chậm rãi ăn, bên cạnh là Lưu Gia Hào ngồi bối rối có chút không yên, nhìn về phía Lục Ninh Hoàn nói: "Ai, cho ta một cái, ta cũng muốn ăn."

Lục Ninh Hoàn chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, đem su kem giấu đi, đây là Điềm Điềm cho nàng, nàng không nghĩ sẽ chia sẻ cho người khác, hơn nữa nàng cũng không thích cái người ngồi cùng bàn này.

Lưu Gia Hào thấy Lục Ninh Hoàn đem su kem giấu đi, giận dỗi trừng mắt liếc Lục Ninh Hoàn một cái, "Cái này có gì quý giá hơn người, quỷ hẹp hòi, ta không thèm su kem của ngươi? Ngày mai ta mua một cái bánh su kem lớn tới chia cho tất cả mọi người, sẽ không cho ngươi ăn."

Lục Ninh Hoàn chuyên tâm ăn su kem của mình, không để ý Lưu Gia Hào, không cần thiết phải vướng vào phiền toái, lúc trước Lục Ninh Hoàn sẽ che chở cho mình, nhưng Lục Ninh Hoàn biết, người có thể che chở cho nàng đều đã không còn nữa.

Về nhà lúc giữa trưa giống nhau, Lục Ninh Hoàn đem cặp sách hảo kéo khóa, lúc này mới hướng cửa lớp đi ra, nàng ăn năm cái su kem, kỳ thực không quá đói, nhưng vẫn là đi theo chú thím cùng nhau về nhà, ít nhất vẫn luôn là như vậy, để bọn họ có thể nhớ về sự tồn tại của mình một chút, trái tim nhỏ của Lục Ninh Hoàn kỳ thật vẫn là lo sợ bất an, nàng rốt cuộc mới 6 tuổi rưỡi, bị người ta mang tổn thương không nhỏ, thế nên tan học đều vội vã chạy ra bên ngoài, sợ chú thím không đợi nàng liền bỏ đi, bởi vì nàng biết, chuyện như vậy hoàn toàn có khả năng phát sinh.

Thời điểm giữa trưa Lục Ninh Hoàn trở về không có đem đồng hồ báo thức về, như vậy sẽ dễ bị lộ, Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn khẳng định sẽ đoạt đồ vật của mình, nàng không nghĩ sẽ để đồ vật của Điềm Điềm cho nàng bị cướp đi.

Vì thế Lục Ninh Hoàn nghĩ dứt khoác giữa trưa không ngủ, nàng rất sợ lại bỏ lỡ tiết buổi chiều, Lục Ninh Hoàn trải qua ngày hôm đó cả đời không nghĩ sẽ có lần thứ hai.

Thời điểm buổi chiều đi học, chú thím hòa thuần vui vẻ nói chuyện, Lục Ninh Hoàn một đường trầm mặc, chỉ là gắt gao đi theo phía sau bọn họ, không cho mình bị tụt lùi lại.

Lúc sau Lục Ninh Hoàn lên xe, Lục Đức Vũ nhịn không được trào phúng nói: "U, đại tiểu thư hôm nay đi nhanh nha, lúc trước đến trễ bị người ta mắng chửi đi?"

"Ha ha ha ha, cười chết, anh thật buồn cười."Lục Tử Toàn là ra bộ dáng khoa trương, cười nằm liệt trên ghế.

"Chỗ nào là anh buồn cười, là Lục Ninh Hoàn buồn cười."

Lục Tử Toàn cùng Lục Đức Vũ còn đang nói đùa, Lục Ninh Hoàn ngồi ở trên, mí mắt cũng chưa từng nâng lên, nàng còn quá nhỏ, còn cần ở trong nhà này để sống sót, nàng yên lặng mà cầu nguyện hy vọng chính mình có thể lớn lên nhanh một chút.

Thời điểm Lục Ninh Hoàn đi vào trong lớp, chuyện đầu tiên chính là kiểm tra cặp sách của mình, nhưng khi tay mò vào trong cặp kiểm tra liền cảm thấy không đúng, cái hộp trong cặp không cánh mà bay, nàng vội vàng mở to cặp sách ra, cái hộp Thẩm Điềm đưa cho nàng đã biến mất.

Trong lòng Lục Ninh Hoàn trầm xuống, giương mắt nhìn Lưu Gia Hào vui sướиɠ khi người gặp họa.

"Bạn lấy đồ trong cặp sách của mình sao?"Lục Ninh Hoàn nhìn về phía Lưu Gia Hào hỏi.

"Đồ của bạn ta biết chỗ nào, đâu có liên quan đến ta a?" Lưu Gia Hào trừng mắt nhìn Lục Ninh Hoàn, ngược lại tới bàn lấy ra bánh kem của chình mình.

Bàn trên Dương Lệ Cầm quay đầu nhìn Lưu Gia Hào liếc mắt, nói với Lục Ninh Hoàn: "Thời điểm tớ vào lớp học nhìn thấy Lưu Gia Hào ngồi ở trên chỗ của bạn, không biết mân mê cái gì, Lục Ninh Hoàn, bằng không chúng ta đi nói với lão sư đo, khẳng định lão sư có thể giúp bạn tìm được."

"ngươi nói bậy, tớ căn bản là không ngồi chỗ của Lục Ninh Hoàn, hơn nữa hai người các ngươi đều lớn rồi còn méc lão sư, có xấu hổ không?"Lưu Gia Gào có chút luống cuống, thanh âm khi nói chuyện có chút mất tự nhiên.

Lục Ninh Hoàn cùng Dương Lệ Cầm nhìn nhau một cái, "Hảo, tớ đây đi tìm lão sư, trong phòng học đều có thiết bị theo dõi, ai lấy đồ vật của tớ đều sẽ rất rõ ràng, dù sao nếu Lão sư phát hiện có người trộm đồ, khẳng định sẽ mời phụ huynh."

Lời Lục Ninh Hoàn còn chưa nói xong, Lưu Gia Hào đã luống cuống, đôi tay gắt gao nắm chặt cặp sách, nói với Lục Ninh Hoàn: "Lục Ninh Hoàn, bạn đừng đi."

Hắn khuôn mặt bởi vì e lệ, nghẹn đến mức đỏ bừng, "Là ta lấy, có thể hay không đừng nói với lão sư, ta không làm hư, chỉ là muốn dọa bạn."Lưu Gia Hào móc từ trong cặp sách ra cái hộp màu hồng nhạt, hắn nói chuyện có chút hoảng loạn, nhưng cũng không có ý tứ xin lỗi Lục Ninh Hoàn.

Lúc này trong lớp đã có không ít mấy bạn nhỏ chú ý tới tranh chấp này, sôi nổi nhìn, Lưu Gia Hào nóng nảy nói: "Bất quá chính là một đồ vật, Lục Ninh Hoàn thật nhỏ mọn, cũng không đến mức méc lão sư."

"làm sai chính là làm sai, tớ keo kiệt hay không không có liên quan, bạn không nói xin lỗi tớ chỉ có thể nói cho lão sư."Lục Ninh Hoàn không nhanh không chậm cùng Lưu Gia Hào nói lý.

Lưu Gia Hào xem Lục Ninh Hoàn thật sự muốn mình xin lỗi, không xin lỗi liền đi méc lão sư, lập tức luống cuống, hắn chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, nói xin lỗi liền mất mặt, dứt khoác ngồi tại chỗ khóc.

Có mấy bạn học thấy Lưu Gia Hào khóc, lập tức chạy đi nói với lão sư, chủ nhiệm lớp Uông Bình liền chạy lại đây.

"Là như thế nào đây?"Uông Bình đến chỗ Lục Ninh Hoàn cùng Lưu Gia Hào hỏi.

Lục Ninh Hoàn giương mắt nhìn lão sư, nhìn thủ phạm Lưu Gia Hào đối lão sư nói: "Lưu Gia Hào trộm đồ vật của con, con muốn bạn ấy xin lỗi, kết quả bạn liền khóc."

"Ta, ta không có, ô ô ô, Lục Ninh Hoàn nói bậy, đồ vật không phải để trên bàn sao?" Lưu Gia Hào đã đem hộp quà để trên bàn.

"Con không nói bậy, lão sư, Lưu Gia Hào lấy không thì có thể xem camera."Lục Ninh Hoàn nhìn Uông Bình nói

Hiện tại lớp học đều có camera, chính là sợ có những tình huống bất ngờ xảy ra, Uông Bình nhìn hai người gật đầu, cầm hộp quà cùng Lục Ninh Hoàn và Lưu Gia Hào đi vào văn phòng.

Uông Bình cùng lão sư khác đồi tiết, cô điều tra hình ảnh, kết quả giống như Lục Ninh Hoàn nói, là Lưu Gia Hào trộm.

Uông Bình đi về phía Lưu Gia Hào nói: "Trộm đồ vật của người khác là không đúng, lão sư cũng không trách cứ con, nhưng là đối với bạn học cần thiết là xon lỗi, khóc cũng không giải quyết được gì, có thể chứng minh trong sạch sao?"

"Ô ô ô, con không có, con không xin lỗi, mẹ còn còn chưa bắt con xin lỗi." Lưu Gia Hào một bên khóc một bên lớn tiếng nói.

Uông Bình nhìn thoáng qua Lưu Gia Hào, gia đình có điều kiện không tồi, cha ở thành phố Lâm Hải mở công ty, đứa nhỏ này là được quá nuông chiều, có một số lão sư nói nàng làm việc đừng tích cực, đặc biệt là đối với học sinh có điều kiện gia đình tốt, bởi vì là nói không chừng có thể lợi dụng được phụ huynh cả các bạn nhỏ.

Uông Bình lại không như vậy, ở đại học đã gặp nhiều sự bất bình đẳng, không nghĩ những đứa nhỏ có thể đối mặt với sự tình như vậy, nói với Lưu Gia Hào: "Mẹ con không cho con xin lỗi tức là con không sau, vốn dĩ chỉ là chuyện đơn giản, nếu con không xin lỗi hiện tại chỉ có thể mời phụ huynh đến đây."

Lưu Gia Hào thường ngày bị chiều hư, trừng mắt nói: "Kêu mẹ con lại đây, mẹ con mới luyến tiếc con khóc."

Triệu Quảng Minh lúc trước đã được phụ huynh của Lưu Gia Hào mời đi ăn cơm, biết nhà hắn có công ty, hòa giải nói với Uông Bình: "Uông lão sư ta xem hay là thôi bỏ đi, đứa nhỏ mới lớp 1, về sau chậm rãi giáo dục tốt, cô xem đứa nhỏ khóc thành như vậy, bạn học Lục, có thể hay không tha thứ cho bạn cùng bàn?"

Triệu Quảng Minh nói như vậy chẳng khác nào là muốn cho Lục Ninh Hoàn dưới Lưu Gia Hào một bậc, chuyện này liền tính như vậy, rốt cuộc hắn xem chuyện như vậy là nhỏ không cần thiết phải mời phụ huynh, hắn cảm thấy Uông Bình này quá trung thực, mọi chuyện đều giảng chiết lý.

Lục Ninh Hoàn nhìn Triệu Quảng Minh một cái, "Không thể, em cảm thấy việc này không phải việc nhỏ, bạn trộm đồ em bạn phải là người xin lỗi."

Triệu Quảng Minh không nghĩ tới Lục Ninh Hoàn không cho hắn chút mặt mũi, trừng nhìn Lục Ninh Hoàn một cái, hắn đảo mắt nhìn Uông Bình cuối cùng đắc tội người như vậy thì xong việc rồi.