Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trêu Chọc Dâu Tây Vị Tiểu Nãi A

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor spoil: Hai bé con sẽ gặp lại nhau...

1 tuần 2 chương nhé mọi người editor còn phải đi học nữa mọi người thông cảm nhé

Trong lòng Thẩm Điềm tràn đầy vui mừng mà đi ngủ, hôm sau bởi vì nhớ và thương chị Tiểu Lục, 6 giờ liền thức, một đầu ngốc nghếch đi tìm mẹ và mommy, "Mẹ, mommy, Điềm Điềm muốn đi học ~"

Thẩm Tiện bị nhóc con đánh thức, xoa xoa đầu còn chưa tỉnh ngủ mắt nhắm mắt mở, "Sớm như vậy liền thức nha, hảo, mommy trước mang con đi rửa mặt."

Thẩm Tiện cùng nhóc con nói chuyện, Lâm Thanh Hàn cũng tỉnh, đứng dậy bắt đầu thu thập.

Chờ bọn họ rửa mặt xong, dưới lầu dì Vương đã làm xong buổi ăn sáng, buổi sáng đơn giản là tôm cháo, sữa bò bánh bao, cộng thêm một ít rau trộn.

Thẩm Điềm buổi sáng này đều nhớ chị Tiểu Lục cho nên ăn sáng đều vô cùng nhiệt tình, ăn liên tiếp mấy thứ trong miệng liền đem sữa bò cùng màn thầu xử lý, còn không quên ăn cháo cùng với tôm.

Thẩm Điềm chính là cao hứng ăn, liền có cảm giác được là mommy, mẹ còn có ông nội bà nội thường nhìn về phía mình, Thẩm Điềm vừa ăn vừa hướng về phía họ cười.

Kỳ thật cũng không trách người khác nhìn Thẩm Điềm, cô ăn cơm là một tiểu bộ dáng, làm người nhìn đều sẽ không tự chủ được liền muốn ăn, nhóc con ăn no rồi, liền ngoan ngoãn lau miệng nhỏ chờ mẹ cùng mommy đưa cô đi học.

Thẩm Tiện thấy nhóc con sớm đã chờ, cùng Lâm Thanh Hàn không chậm trễ, chào hỏi người lớn xong liền mang nhóc con đi.

Thẩm Điềm ngồi trong xe phá lệ hưng phấn, so với đi học, nguyên nhân chính là bởi vì chị Tiểu Lục của cô.

Thời điểm xe chạy đến cổng trường, Lâm Thanh Hàn mới vừa đem nhóc con ôm xuống xe, nhóc con liền gấp không chờ được liền hướng vào trong trường học mà chạy, "Mẹ, mommy gặp lại sau ~"

Lâm Thanh Hàn nhìn thân ảnh nhóc con nhà mình chạy vào trong trường học mà buồn cười, liền đi tới ghế phụ ngồi bên cạnh Thẩm Tiện nói: "Điềm Điềm rốt cuộc là trưởng thành, đối với mấy bạn bè đều để ý như vậy, cách một năm còn nhớ rõ như vậy, em liền có chút ghen tị."

Thẩm Tiện buồn cười an ủi Lâm Thanh Hàn: "Như thế này là Thẩm Điểm nhà chúng ta có một đường tình dài, đây là chuyện tốt nha, đối với tiểu bằng hữu đều toàn là nghĩa khí, em ăn giấm mấy đứa trẻ con làm gì, ăn giấm của chị đủ rồi."

Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, khẽ cười nói: "Chị dám sao?"

Thẩm Tiện lắp bắp nửa ngày mới nói được mấy chữ, "Chị chỉ nói giỡn thôi thật ra chị không dám làm vậy đâu."

Thẩm Điềm hôm nay đi đến trường sớm, thời điểm vào trong lớp cũng chỉ mới 7 giờ 15 phút, trong lớp rải rác có mấy bạn nhỏ, Thẩm Điềm buông cặp sách của mình liền hướng ra phía ngoài chạy đi, tới gần vị trí đại sảnh, xem thứ tự phân lớp ở hành lang trường,.

Bước chân ngắn nhỏ của Thẩm Điềm bước nhanh đi trong hành lang, mỗi lần đi ngang qua một lớp đều lú cái đầu nhỏ của mình nhìn tới nhìn lui trong lớp, thật đáng tiếc Thẩm Điềm đi hết sáu lớp cũng không nhìn thấy chị Tiểu Lục, nhóc con có chút mất mát nắm chặt hai tay nhỏ của mình, lại nghĩ các bạn học đi học đều đi qua lớp 1-1 của mình, nhóc con dứt khoát bước chân lộc cộc chạy về trước cửa lớp mình đứng, nhìn các bạn học xung quanh.

Nhìn trong chốc lát, nhưng không nhìn thấy chị Tiểu Lục đâu, nhưng lại thấy Hoàng Soái cùng Lý Manh Manh đi đến, Lý Manh Manh mang cặp sách đi qua hỏi Thẩm Điềm: "Điềm Điềm, bạn làm gì đứng ở bên ngoài này?"

"Tớ đang đợi chị Tiểu Lục, ngày hôm qua tớ nhìn thấy chị Tiểu Lục, nhưng chị ấy không nghe được tớ kêu chị, tớ ở chỗ này chờ chị ấy." Thẩm Điềm nâng khuôn mặt nhỏ của mình vừa nhìn vừa nói.

Lý Manh Manh vừa nghe bằng hữu của mình bảo đang tìm người, lập tức đưa cặp sách cho Hoàng Soái, "Hoàng Soái, giúp tớ đem cặp sách vào lớp, tớ và Điềm Điềm cùng nhau chờ chị Tiểu Lục."

"Hảo, để tớ cằm cặp sách đem vào lớp rồi cùng với các bạn cùng nhau chờ." Hoàng Soái cặp hai cái cặp sách to hướng vào trong lớp, thực mau lại đi ra, Thẩm Điềm cùng Lý Manh Manh đứng ở bên trái, Hoàng Soái đứng ở bên phải, các bạn nhỏ đi học đi ngang qua bọn họ đều tò mò nhìn, không biết là mấy người bọn họ là đang làm cái gì.

Thời gian thực mau tới 7 giờ 25 phút, mắt thấy sắp tới giờ vào lớp, Thẩm Điềm có chút nóng nảy, đúng lúc này, Thẩm Điềm nhìn thấy Lục Ninh Hoàn đi ở phía sau một vài người, Thẩm Điềm lập tức cao hứng, nhảy nhảy một chút hướng Lục Ninh Hoàn kêu: "Chị Tiểu Lục, em là Điềm Điềm, chị còn nhớ rõ em không?"

Lục Ninh Hoàn theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thẩm Điềm một cái, so với mình thì Thẩm Điềm lùn hơn một ít nhóc con múa may hai cánh tay hướng đến chính mình lắc lư qua lại, trên mặt thể hiện niềm vui vẻ sung sướиɠ.

Lục Ninh Hoàn lại theo bản năng là cúi đầu, làm bộ không có nhìn thấy Thẩm Điềm hướng về phía hành lang khác đi.

Thẩm Điềm theo bản năng tiến lên muốn nắm tay Lục Ninh Hoàn, vừa mới đυ.ng tới Lục Ninh Hoàn đã bị nàng theo bản năng đẩy ra, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Điềm có chút ủy khuất, không rõ vì cái gì chị Tiểu Lục lại không để ý đến mình, hốc mắt dần đỏ lên, "Chị Tiểu Lục, em là Điềm Điềm, chị không nhớ em sao?"

Lục Ninh Hoàn sau khi đẩy tay Thẩm Điềm ra một lúc sau liền hối hận, đặc biệt người đó là Thẩm Điềm đã như sắp muốn khóc, nàng nghẹn lời muốn tới nửa ngày, đối với Thẩm Điềm nói một câu: "Thực xin lỗi." Rồi ngay lập tức tránh ra.

"Lục Ninh Hoàn, bạn như thế nào lại đối xử như thế, Điềm Điềm chờ bạn từ sáng sớm, ta cùng Hoàng Soái giúp đỡ tìm..." Lý Manh Manh thấy tiểu tỷ muội mình bị khi dễ, khuôn mặt nhỏ vì tức giận nên đỏ bừng.

Trên hành làng có không ít học sinh vây xem một màn này, còn đứng tại chỗ nhìn, có chút chưa muốn vào lớp, nhưng tiếng chuông 7 giờ rưỡi đã vang lên đúng giờ, các bạn nhỏ như giẫm Phong Hỏa Luân hướng vào trong lớp học phóng đi.

Lý Manh Manh cùng Hoàng Soái lôi kéo Thẩm Điềm, chạy nhanh vào lớp học, vốn dĩ Lý Manh Manh còn muốn an ủi Thẩm Điềm vài câu, kết quả chủ nhiệm lớp Kiều Vũ đã tới cửa lớp, Lý Manh Manh đành phải trở về chỗ của mình ngồi.

Thẩm Điềm lúc này vừa mới hòa hoãn lại từ sự việc lúc nãy, nhóc con nghĩ luôn luôn lúc nào cũng muốn tìm chị Tiểu Lục, không chỉ không để ý mình, còn đem tay mình đẩy ra, tuy rằng tay bị đẩy ra không đau, nhưng là trong lòng Thẩm Điềm chính là khó chịu, còn cảm thấy chính mình bị ủy khuất, hai mắt liền bị bao phủ bởi nước mắt, nước mắt lạch cạch theo khuôn mặt nhỏ rớt xuống, Thẩm Điềm hít cái mũi nhỏ thút tha thút thít, chính mình không có sai, không cần lau nước mắt đâu! Muốn lau cũng chính là chị Tiểu Lục lau giúp mình, thì mới miễn cưỡng tha thứ cho chị! Đều do chị Tiểu Lục xấu xa!

Nhóc con còn đang chìm đắm trong đau khổ sau khi bị chị Tiểu Lục đẩy tay mình ra, Kiều lão sư nhìn Thẩm Điềm khóc bất đắc dĩ thở dài, hướng đến Thẩm Điềm đi.

Kỳ thực mỗi học sinh ngày đầu tiên đến trường liền khóc nháo đòi phải về nhà, chỉ là giống nhau đều khóc một hai tiết là xong, Thẩm Điềm như vậy liền khóc nhiều tiết, Kiều lão sư dạy nhiều năm như vậy thật đúng là chưa thấy qua.

Không biết có phải hay không Thẩm Điềm khóc quá thương tâm, trong lớp bị tiếng khóc của nhóc con làm cho im ắng, Kiều lão sư đi đến trước bàn của Thẩm Điềm, nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn, "Thẩm Điềm đồng học, em lên tiểu học chính là một đứa trẻ lớn, không thể lại khóc tìm mẹ, lão sư giúp em lau nước mắt, chúng ta liền bắt đầu học."

Thẩm Điềm lúc này còn ủy khuất, miệng nhỏ lẩm bẩm một câu: "Con không cần tìm mẹ, con tìm chị Tiểu Lục ~" chẳng qua Thẩm Điềm nói chuyện ồm ồm, thanh âm lại nhỏ, trừ bỏ chính mình, người khác căn bản không nghe thấy.

Kiều lão sư còn tưởng rằng Thẩm Điềm vì không thấy mẹ nên khổ sở, lại giúp nhóc con lau nước mắt, Thẩm Điềm lúc này mới thoải mái hơn một chút, chờ lát nữa tan học nhất định phải hỏi cho rõ ràng!

"Được rồi các em học sinh, các em chính là những đứa trẻ dũng cảm đúng không, chúng là làm cho đồng học Thẩm Điềm nhìn thấy có bao nhiêu sự dũng cảm, làm cho Thẩm Điềm hướng đến các em học tập có được không?" Kiều lão sư thuận nước đẩy thuyền, thuận tiện cùng một đợt có thể lừa các bạn nhỏ.

Các bạn nhỏ vốn dĩ thích nhất chính là lão sư khen ngợi, lúc này các bạn nhỏ lập tức ngồi ngay ngắn, ngay cả mấy cái tư tưởng ấp ủ khóc đều bị khen đến ngượng ngùng, hơn nữa bọn họ khóc cũng không có như Thẩm Điềm khóc đến thương tâm như vậy, Thẩm Điềm khóc như vậy, lão sư cũng không tìm mẹ đến cho Thẩm Điềm, mấy tiểu bằng hữu trong lòng nóng như ngọn lửa bị nói thì lạnh thấu tim, cũng đều thành thật ngồi.

"Các em học sinh, hôm nay chúng ta sẽ không học hay ôn lại bài học, chúng ta sẽ đơn giản là giới thiệu về mình một chút, mặt khác là để cho các bạn biết về mình một chút." Kiều lão sư nhìn lướt qua chỗ các bạn nhỏ ngồi, tiếp theo nói: "Hảo, chúng ta bắt đầu từ đồng học ở cạnh cửa sổ, theo trình tự giới thiệu".

Các bạn nhỏ hưng phấn giới thiệu, rồi tới Thẩm Điềm, còn đang chìm đắm vào vụ việc lúc trước, tâm tình thực không tốt, đứng lên dùng âm thanh bang bang nói: " Tớ tên Thẩm Điềm, năm nay 6 tuổi, hy vọng cùng các bạn học hảo hảo học chung, cảm ơn các bạn." Nói chuyện không có tinh thần, nhưng các bạn học tưởng cô còn nhớ mẹ, đều đồng cảm, vì thế khi Thẩm Điềm giới thiệu xong trong lớp vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Thẩm Điềm sửng sốt, chính mình cảm thấy giới thiệu ít như là làm cho có lệ, như thế nào lại vỗ tay lớn như vậy? Mình thực sư nói xuất sắc sao?

Kiều lão sư đứng ở trên bục giảng cao hứng hướng Thẩm Điềm nói: "Thẩm Điềm đồng học có thể khắc phục việc nhớ nhà, hiện tại còn có thể tự giới thiệu, các bạn học, Thẩm Điềm đồng học có xuất sắc không?"

Tiểu bằng hữu phụ họa: "Xuất sắc!"

"Cả lớp muốn hay không học tập đồng học Thẩm Điềm?" Kiều lão sư hướng dẫn từng bước.

"Muốn!"

"Tốt, hôm nay lão sư đem đệ nhất hoa hồng khen thưởng cho Thẩm Điềm." Kiều lão sư nói trên mặt có ý cười, dán lên sách ngữ văn của Thẩm Điềm một bông hoa hồng, các bạn nhỏ sôi nổi hâm mộ.

Thậm chí có mấy tiểu bằng hữu muốn khóc có chút hối hận, bọn họ ít nhiều đều muốn khóc nhưng chậm một bước.

Thẩm Điềm ngơ ngác nhìn sách của mình có thêm một bông hoa hồng, trong lòng thầm nghĩ cũng không phải rất muốn cái này, so với cái này, nhóc con vẫn hy vọng chị Tiểu Lục có thể nắm tay mình, rốt cuộc là vừa mới bị chị Tiểu Lục đẩy tay mình ra làm cho mình đau lòng vô cùng!
« Chương TrướcChương Tiếp »