Giang Thành tháng 12, nhiệt độ không khí rất thấp, tới gần tối, trong không khí còn lộ ra một cảm giác lạnh lẽo khó nhịn.
Ngay cả thở ra khí cũng hình thành một tầng sương trắng.
Bên trong áo khoác đồng phục của Trì Hạ là một cái áo trắng lông tơ sam, áo lông bọc lấy cái cổ trắng nõn tinh tế, trên người có khí chất thuần tịnh đặc thù của của cô gái tuổi này.
Gió chạng vạng thổi qua má cô, giống như châm nhỏ cắt ở trên làn da trắng nõn, môi bị đông lạnh đến phiếm hồng, nhìn lại càng thêm kiều diễm tươi đẹp.
Hai tay Bùi Sí đút túi dựa vào cửa tiệm net gần đó nhìn cô, khóe môi ngậm thuốc lá.
Thị lực anh rất tốt, khi cô gái tới gần, thậm chí còn có thể nhìn thấy vành tai bị gió thổi tới ửng hồng của cô.
Tầm mắt anh gắt gao đuổi theo cô.
Nhưng cô lại không biết, cũng chỉ chuyên tâm nghe bài Tiếng Anh trong máy ghi âm của cô.
Nhất Trung không thể so được với Chức Cao, áp lực học tập vô cùng lớn, đám học sinh cơ bản là từ phòng học tới nhà ăn, sinh hoạt đều chỉ xoay quanh học và học.
Tình yêu của thiếu niên, giống như mùa đông khắc nghiệt, lại như nắng hè trương dương.
Anh bắt đầu không khống chế được mà điên cuồng nhớ cô, lúc nhớ tới, tâm sẽ đau nhức theo. Loại nhớ nhung này giống như một cơn nghiện, xuyên tim phá cốt vô cùng khó chịu, dù có hút bao nhiêu điếu thuốc cũng đều cảm thấy không ổn.
Có rất nhiều lần trời mới hửng sáng, anh lái xe máy đi tới gần con hẻm đầu nhà cô chờ, muốn nhân lúc không có ai thì sẽ nói chuyện với cô.
Ánh nắng dừng trên tóc đen và đầu vai anh, thiếu niên nửa dựa vào đầu xe, đôi mắt chăm chú nhìn vào đầu hẻm.
Ngẫu nhiên có mấy con mèo cọ qua chân anh.
Nhưng mỗi lần đều chỉ chờ thấy cô cùng người nhà ra khỏi cửa.
Cô ngồi trên chiếc xe ô tô màu đen, mi mắt cong cong, nhưng lại không phải đang cười với anh.
Hơn mười phút trước, Bùi Sí tới Nhất Trung.
Thấy cô đi từ trong trường ra.
Cô mặc áo đồng phục bên ngoài áo lông, nhìn vẫn mảnh khảnh như cũ. Cho dù là vào mùa đông, đuôi ngựa cao cao kia cũng không có thả xuống.
Trì Hạ không có tới trạm xe bus chờ mà đeo cặp chậm rãi đi tới chỗ ngoặt.
Con ngươi đen nhánh của Bùi Sí hơi sáng, cong cong môi.
Thiếu niên bước chân dài, vô thanh vô tức đi nhanh về phía cô.
Điếu thuốc trong tay ấn tắt, Bùi Sí nhấc chân đi về phía cô.
Trì Hạ đang đi yên lành thì bỗng nhiên bị người cản lại, không chú ý thiếu chút nữa liền đυ.ng trúng.
Cô nâng mắt lên, Bùi Sí đang rũ mắt nhìn cô: “Trung hợp ghê, học sinh ngoan.”
Tai nghe vẫn còn đang phát cuộc đối thoại bằng Tiếng Anh của một nam một nữ.
Vừa rồi cô quá tập trung, đầu học suýt chút không phản ứng được, chậm nửa nhịp chào hỏi: “Bùi Sí.”
Bùi Sí cong môi cười khẽ: “Ừ.”
Lâu lắm rồi anh không nghe thanh âm của cô, bất chợt nghe thấy cô gọi tên của mình, tim đập như sắp vọt lên tận cổ.
Bọn họ không tính là thân quen, cho nên chỉ chào hỏi đơn giản xong thì Trì Hạ liền nghiêng người rời đi.
Đệch, anh nhớ cô tới phát điên, cô lại ngay cả một câu nói cũng không có.
Đầu lưỡi Bùi Sí chống lá, dừng một chút, xoay người không tự giác đi theo sau cô.
Anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng vừa nhìn thấy cô thì mẹ nó đều quên sạch, là kích động đi.
Thiếu nữ còn đang nghe ghi âm trong tai nghe, đuôi ngựa theo gió nhẹ nhàng đung đưa, người đi ngang qua ngẫu nhiên nhìn thấy thì hai mắt đều sáng lên.
Có một nam sinh đi ngang qua, đứng phía sau cô đỏ mặt giơ tay lên muốn chụp trộm một tấm, giây tiếp theo, cổ tay đã bị người gắt gao nắm lấy, lực đạo mạnh đến mức nam sinh có cảm giác như xương cốt mình cũng sắp nát.
Thần sắc thiếu niên lạnh lùng, ngôn ngữ không tốt lắm: “Chụp con mẹ mày.”
Nam sinh chưa từng thấy người nào tính tình xấu như vậy, ngốc trong chớp mắt, mới nuốt nước miếng nói: “Xin, xin lỗi, là bạn gái anh sao? Tôi không biết…”
Ba chữ “bạn gái anh” vừa nói ra, Bùi Sí ngây người một lát, nghẹn ra một chữ: “Ừ, cút.”
Nam sinh xoa cổ tay đã sắp gãy của mình, chụp một tấm thì có làm sao đâu, người này sao giống như muốn gϊếŧ người tới nơi vậy, điên rồi à?
Cậu ta cầm điện thoại nhanh chóng chạy đi.
Động tĩnh phía sau rất lớn, đoạn đối thoại kia Trì Hạ cũng nghe thấy. Cô lập tức tắt máy ghi âm đi, quay đầu lại nhìn qua, đối diện với một cặp mắt đen láy.
Cô cắn môi đến hơi trắng bệch: “Anh đừng đi theo em nữa có được không?”
Mới nãy cô nghe Tiếng Anh cho nên không phát hiện, bây giờ mới biết là Bùi Sí vẫn luôn đi theo mình. Bị người ta đi theo như vậy rất đáng sợ! Hơn nữa cô là bạn gái anh từ khi nào…
Bùi Sí cười cười: “Ông đây tiện đường được không?”
Có quỷ mới tin anh tiện đường, Trì Hạ mím môi hỏi: “Anh đi đâu?”
“Đi chỗ em đi.” Anh tản mạn trả lời, không hề cảm thấy có chút nào không ổn.
Trì Hạ quả thực là hết chỗ nói, cô căn bản không cãi nổi với người da mặt dày như anh, đành phải không thèm quan tâm bước chân nhanh hơn tới cửa hàng tiện lợi.
Cửa hàng tiện lợi nằm đối diện với một công viên công cộng.
Trước công viên có một cây xanh to lớn tươi tốt.
Nữ sinh cùng làm thêm với Trì Hạ thỉnh thoảng lại ngó mắt ra ngoài cửa sổ, dưới tàng cây to, nam sinh kia vô cùng thu hút sự chú ý.
Do dự thật lâu, cô ấy dùng khuỷu tay đẩy Trì Hạ: “Này, cậu giúp tôi đi xin QQ của anh ấy được không? Đẹp trai thật sự, trường chúng ta còn không có loại cấp bậc này đâu.”
Trì Hạ thuận thế nhìn qua, Bùi Sí đang ngồi ở ghế đá dưới tàng cây, cúi đầu dường như đang chơi game.
Cô lắc đầu: “Tự cậu đi đi?”
Nữ sinh vốn là cảm thấy bình thường Trì Hạ dễ nói chuyện, hơn nữa cô lại xinh đẹp cho nên xin QQ sẽ khá là dễ, không nghĩ tới Trì Hạ sẽ từ chối.
Cô ấy bĩu môi: “Thôi bỏ đi vậy.” Nam sinh kia nhìn cũng không dễ chọc, cô ấy chỉ ngắm thôi là được rồi.
Vừa dứt lời, điện thoại của nữ sinh đó vang lên.
Cô ấy ra ngoài nghe, sau khi trở lại thì trên mặt mang theo vẻ áy náy: “Thực xin lỗi, nhà tôi có chút việc gấp, tôi phải về trước. Lát nữa cậu xin ông chủ cho tôi nghỉ có được không?”
Trì Hạ gật gật đầu: “Được.”
Nữ sinh kia mới đi không bao lâu, xe tải chở hàng đã tới cửa tiệm, dựa theo nhiệm vụ của việc làm thêm này, cô còn phải hỗ trợ dỡ hàng.
Tài xế lái xe đi xuống nhìn cô: “Cô bé, hôm nay chỉ có mỗi cháu à? Dọn hết được không?” Nhìn không ít đâu, đừng để dọn đến bị thương đấy.
“Không sao đâu ạ.” Trì Hạ buông bút đi ra ngoài.
Cô đứng ở sau xe.
Bác tài xế dọn ra một thùng nước: “Thật sự không sao chứ?”
Cô gái nhỏ tay bé chân cũng bé, nhỡ bị đè ngộp thở thì thế nào.
Trì Hạ duỗi tay, gật đầu: “Được ạ.” Đều là để kiếm tiền, không được cũng phải được.
Tài xế đang chuẩn bị đặt thùng nước lên cặp tay non mềm kia, từ bên cạnh đã có một cái tay khớp xương rõ ràng xách cái thùng lên.
“Để tôi.”
Bác tài xế nhìn qua, là một thiếu niên trông có vẻ hung dữ, liếc xéo ông một cái: “Còn nữa không, nhanh lên.”
Tài xế cười cười, là một thanh niên trai tráng mạnh khỏe nha!
Bùi Sí bê mấy thùng nước vào cửa hàng tiện lợi, quay đầu hỏi Trì Hạ: “Để ở đâu?”
Trì Hạ ngẩn người: Cảm ơn… không cần giúp đâu, em tự làm được mà.” Thật ra cô đã bê vài lần rồi, cũng không có vất vả như hồi đầu nữa.
Bùi Sí cười khẽ: “Sợ ông đây giúp xong là ăn em à?”
Trì Hạ lắc đầu, cô không có ý này, chỉ là đơn thuần không muốn làm phiền người khác thôi.
“Vậy đứng một bên nhìn đàn ông làm việc đi.”
“…”
Trên người anh giống như có sức lực vô hạn, bê qua bê lại đồ nặng như vậy cũng không thấy thở gấp tý nào.
Tài xế đứng bên trong xe đã mệt tới mức nằm liệt xuống: “Nhóc con nghỉ ngơi chút đi?”
“Không nghỉ, nhanh lên.” Thiếu niên lạnh giọng.
Bác tài xế thật muốn mắng chửi người, có hiểu chuyện hay không hả, ý của ông ấy chính là muốn mình được nghỉ ngơi đó!
Không lâu sau, một xe chở hàng đã được dọn sạch sẽ.
Lúc tài xế đóng cửa đuôi xe, eo đã không thể đứng thẳng, ông chưa từng vội vàng bê hàng như vậy bao giờ cả, mệt muốn chết.
Trì Hạ nhìn một kho hàng hóa đầy ụ, nghĩ nghĩ, từ trên kệ để hàng cầm một túi su kem và một hộp sữa chua, ra quầy thu ngân quét mã tính tiền xong thì liền đi tới dưới tàng cây to, đưa cho Bùi Sí.
Thanh âm cô nhẹ nhàng êm tai: “Cảm ơn anh, anh vất vả rồi.”
Bởi vì dọn hàng lâu cho nên trên trán anh đổ mồ hôi ướt nhẹp, mắt đen sáng người, vắt chân tùy ý ngồi trên ghế đá, có một loại dã tính không kiềm chế được.
Anh ngước mắt, cô gái trước mặt đang cong môi cười nhạt với anh, cô không biết lúc mình cười thì ngọt ngào bao nhiêu, làm người khác hận không thể giao cả tính mạng cho cô.
Ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, hầu kết trượt hai cái.
Ngón tay run rẩy khó thấy, duỗi tay nhận lấy túi su kem và hộp sữa chua kia.
Mấy thứ đồ ăn vặt của đám con gái này, từ trước tới nay anh cũng không nhìn nhiều một cái, hiện tại lại giống như coi nó là bảo bối.
Tới giờ tan tầm, Trì Hạ nói với ông chủ về việc cô gái kia xin nghỉ có việc nhà xong liền về nhà.
Sau khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Trì Hạ nhìn về phía gốc cây đối diện, đã không còn bóng dáng của Bùi Sí, chắc là anh về nhà rồi.
Cô đeo ba lô đi tới trạm xe bus gần đó chờ xe về.
Mà lúc này, ở một cái ngõ nhỏ cách cửa hàng tiện lợi không xa.
Bùi Sí ngậm điếu thuốc nhìn người đàn ông trước mắt, mặt mày đều là lệ khí: “Ông mẹ nó có gì thì nói mau, nhìn lén một cô gái nhỏ để làm gì?”
Người đàn ông không nói lời nào, ông cũng đang dùng ánh mắt quan sát nhìn Bùi Sí: “Hai người có quan hệ gì?”
Trong mắt Bùi Sí lạnh như băng: “Liên quan mẹ gì tới ông. Lần sau mà còn nhìn loạn nữa, có tin tôi đánh chết ông không.”
Người đàn ông vừa mới ăn một quyền, chân còn có bệnh kín, khuôn mặt không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, thật lâu sau, ông mới gật gật đầu.
**
Cuộc thi NEPCS được tổ chức vào giữa tháng 12.
Sáng chủ nhật.
Cô nhỏ lái xe đưa Trì Hạ tới trường thi, sợ cô khẩn trương nên nói: “Cuộc thi này năm nào cũng có, Hạ Hạ cố hết sức là được, đừng quá áp lực nhé.”
Bà ấy nghe nói Hạ Hạ vì cuộc thi này mà mỗi chiều tan học lại ở thư viện tự học tới bảy, tám giờ tối mới về, cơm chiều cũng ăn ở trong nhà ăn, đau lòng muốn chết.
Trì Hạ có chút chột dạ, bản thân thật ra là đi làm thêm lừa cô nhỏ, cho nên cô rũ mắt nhẹ nhàng nói: “Dạ.”
Vừa tới trường thi, Trì Hạ liền nhìn thấy Bùi Sí.
Một đám người đưa anh tới trường thi, mà nhóm người này còn cưỡi xe máy vèo vèo, có người thậm chí còn nhuộm tóc bảy sắc cầu vồng, ở trong đám học sinh ngoan thì vô cùng bắt mắt.
Không giống như tới để thi, giống như tới phá đám hơn.
Bảo vệ trường thi chưa từng gặp tình huống này bao giờ, bình thường tham gia cuộc thi này chỉ có mấy học sinh ngoan của Nhất Trung hay Nhị Trung Giang Thành mà thôi, tất cả đều nghiêm túc quy củ, nào có đứa nào dám lái xe máy tới tham gia thi đấu chứ.
Thế cho nên lúc chuẩn bị vào phòng thi, Bùi Sí liền nhận được sự chăm sóc đặc biệt, người trông hỏi rất nhiều vấn đề xong mới cho anh đi vào.
Trì Hạ đi vào phòng thi, sau khi tìm được chỗ ngồi của mình thì lấy vở ghi ra ôn tập lại kiến thức.
Từ giờ tới lúc thi còn một thời gian nữa, giám thị cũng chưa vào, mọi người đều yên lặng tìm vị trí của mình an tĩnh đọc sách.
Không tới một lúc sau, yên tĩnh trong phòng học bị đánh vỡ.
Trì Hạ nghe được thanh âm xì xào từ bốn phương tám hướng, giương mắt liền nhìn thấy Bùi Sí xuất hiện ở bên ngoài phòng thi.
Anh vác cặp bằng một vai, sau khi qua thẩm tra đối chương giấy phép cho thi thì đi vào.
“Đây không phải nam sinh mới vừa rồi lái xe máy tới trường thi sao? Học trường nào vậy?”
“Không biết, đẹp trai nhỉ!”
“Hắn thế mà lại cùng phòng với chúng ta, cái xe vừa nãy đắt lắm đó, nhà hắn chắc chắn rất có tiền.”
“Hình như là… Bùi Sí bên Chức Cao…”
Lời này vừa nói ra, tất cả lời đàm luận đều hành quân lặng lẽ.
Bùi Sí của Chức Cao sao, chính là người có rất nhiều drama trong truyền thuyết kia hả, đánh nhau còn đánh tới chướng khí mù mịt, ra tay rất nặng, ngàn vạn lần đừng chọc phải hắn…
Bùi Sí sau khi đi vào phòng thi nhìn thấy Trì Hạ thì trố mắt một lát.
Anh mẹ nó không nghĩ tới thế mà có một ngày mình có thể ngồi chung một phòng học với cô gái này, còn mẹ nó ngồi bàn ngay sau cô nữa chứ.
Anh mặt không biểu cảm kéo ghế ra ngồi xuống.
Mạch đập lại nhảy lên càng lúc càng nhanh.