Chương 8: Tình Trong Tận Thức

Cố Thâm Ý dịch sang bên, nhường đường cho Đường Ngâm nhập mật mã. Đường Ngâm tiến thêm hai bước về phía cửa. Chỉ có một khoảng nhỏ giữa hai người, Đường Ngâm có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ hai năm trước, khiến cô ngạc nhiên.

Khi Đường Ngâm đang suy nghĩ, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: "Quên mật mã?"

Cô lấy lại tinh thần và nhập chính xác mật mã, cố ý nhập thật chậm để Cố Thâm Ý có thể thấy rõ. Khi cửa mở ra, Đường Ngâm giải thích: "Loại khóa mật mã này cần đổi thường xuyên, nếu không sẽ không an toàn. Chị có thể tự thêm dấu vân tay khi có thời gian."

Cố Thâm Ý im lặng theo sau vào trong. Đẩy theo chiếc vali lớn, Cố Thâm Ý quay đầu lại khi nghe Đường Ngâm hỏi: "Có cần tôi giúp không?"

"Không cần," Cố Thâm Ý đáp, làm Đường Ngâm cảm thấy mình thừa thãi. Đường Ngâm tháo giày cao gót, thay dép lê và bước vào trong.

Nhìn thấy đôi giày cao gót vứt bừa bãi, Cố Thâm Ý nhặt lên và đặt gọn gàng. Đường Ngâm lờ đi và tiếp tục đi vào phòng.

Trong nhà yên tĩnh, Đường Ngâm nói: "Tôi đi tắm, chị cứ tự nhiên." Sau đó, cô đi vào phòng mình, để lại Cố Thâm Ý đứng đó, nhìn quanh căn nhà cũ mà giờ đây cảm thấy xa lạ.

Đường Ngâm đứng dưới vòi hoa sen, để dòng nước ấm mơn man khắp cơ thể. Cô tắm thật lâu, đến khi da trắng nõn chuyển sang hồng nhạt. Quấn khăn tắm quanh ngực, cô bước ra khỏi phòng tắm.

Khi mở cửa phòng, cô tình cờ gặp Cố Thâm Ý vừa ra khỏi phòng đối diện. "......"

Mùi hương sữa tắm ngập tràn trong không khí. Cố Thâm Ý nhìn thoáng qua bờ vai trần của Đường Ngâm, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi, hỏi: “Đường Ngâm, gần đây em thiếu tiền sao?"

"...... Gì cơ?" Đường Ngâm không hiểu câu hỏi, "Tại sao chị lại hỏi vậy?"

Cố Thâm Ý quay lại nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi tiếp: "Nhà này bao lâu rồi không có người quét dọn?"

"Không lâu lắm, mới tuần trước... Sao vậy?"

Không nói gì, Cố Thâm Ý chỉ nghiêng người để Đường Ngâm nhìn vào phòng khách. Đường Ngâm liếc mắt một cái liền hiểu ngay vấn đề.

Căn hộ này khá lớn, ba phòng hai sảnh. Sau khi kết hôn, hai người phân phòng. Đường Ngâm ở phòng chính, còn lại hai phòng cho khách thì đã lâu không dùng, bám đầy bụi.

Đường Ngâm cười khúc khích, dựa vào cửa, nói: "Dù tôi có thuê người quét dọn mỗi ngày thì sao chứ? Ai ngờ chị lại đột nhiên trở về."

Cố Thâm Ý nhìn vào mắt cô, suy tư một lúc lâu, rồi thở dài: "Thôi."

Câu "Thôi" đó có nghĩa là gì? Đường Ngâm thấy Cố Thâm Ý kéo vali trở lại phòng khách, chuẩn bị ngủ trên sofa, cô hỏi: "Chị định ngủ trên sofa à?"

"Chứ còn đâu nữa? Còn chỗ nào khác cho tôi ngủ không?" Cố Thâm Ý nhìn thẳng vào mắt cô, giọng bình tĩnh.

Đường Ngâm ngập ngừng một lúc, rồi nói: "Chị có thể ngủ trong phòng tôi."

Cố Thâm Ý không ngờ cô lại nói vậy, động tác dừng lại một chút, rồi đáp: "Không cần." Ánh mắt thoáng qua đôi chân trần của Đường Ngâm, cô thấp giọng nói thêm, "Không thích hợp."

Đường Ngâm cười nhạt: "Có gì mà không thích hợp, lại không phải chưa từng ngủ chung."

"......"

Sau khi nói, Đường Ngâm mới nhận ra sự không thích hợp của lời mình. Đặc biệt là trong tình huống hiện tại, khi cô vừa tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngắn, để lộ nhiều phần da thịt, lời nói của cô nghe như một lời mời gọi ám chỉ.

Một giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống, trôi qua cổ trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm, cuối cùng biến mất bên cạnh khăn tắm. Ánh mắt Cố Thâm Ý dường như có chút dao động.

Cố Thâm Ý nhẹ nhàng nuốt nước bọt, rời ánh mắt sang nơi khác. Đường Ngâm cảm thấy bối rối, vội vàng giải thích: "Ý tôi là... Trong phòng có một cái ghế rộng, chị có thể ngủ ở đó. Thôi, coi như tôi chưa nói gì."

Cô quay trở về phòng, đóng cửa lại thật mạnh, không quan tâm đến ánh mắt của Cố Thâm Ý.

Dựa lưng vào cửa, Đường Ngâm cắn chặt môi dưới. Cô tự nhủ không cần quan tâm Cố Thâm Ý ngủ ở đâu. Cô vỗ nhẹ lên mặt, cảm thấy hơi nóng, nhưng không muốn ra ngoài. Ném khăn tắm lên ghế, cô thay một chiếc váy ngủ.

Không phải vì bớt xấu hổ mà nói như vậy, thật ra trong phòng cô có một chiếc ghế sofa lớn và một chiếc ghế quý phi, được đặt chuyên biệt bên cửa sổ. Đường Ngâm thường thích nằm trên đó chơi điện thoại và ngắm nhìn đêm tối khi rảnh rỗi. Tiếc là đêm nay lại không có trăng.

Đường Ngâm nằm trên giường, tay cầm điện thoại, mới thấy hai tin nhắn từ Đồng Linh.

Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng