Chương 7: Bế công chúa (hơi H)

Từ Lê được Hạ Tắc bế công chúa vào nhà.

Nói đến thật mất mặt, Từ Lê đã ngủ quên ở cửa ra vào được một lúc, tư thế của cô không tốt, hai chân tê liệt không thể chịu nổi.

Nhà của Hạ Tắc dùng mật mã để khóa, cánh cửa được mở ra sau tiếng bíp, nhưng sau một thời gian dài vẫn không có ai tiến vào.

Quay đầu lại nhìn, Từ Lê vẫn ngồi xụi lơ trên nền gạch men sứ lạnh lẽo, vành tai phiếm hồng, xấu hổ cười nói: “Chân em tê rồi, chờ một lát, chờ em một lát liền tốt thôi.”

Thật đáng thương.

Hạ Tắc khẽ chậc một tiếng, không nói hai lời liền tiến đến, xuyên qua khuỷu chân của cô, bế người cùng áo khoác lên.

Từ Lê kinh hô một tiếng, nhanh chóng vòng tay qua cổ anh.

Tư thế hai người rất mập mờ, rất thân mật.

Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Lê lập tức đỏ bừng, ngoại trừ Nhậm Toàn Sinh ra, xưa nay cô chưa từng gần gũi với những người đàn ông khác, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, màng nhĩ nổi lên một trận cuồng phong, ầm ầm không ngừng.

“Ôm như vậy, có chặt quá không?” Hạ Tắc hỏi.

Cổ Từ Lê rũ xuống, liên tục lắc lắc đầu.

Cô gái nhẹ hơn so với tưởng tượng, nhưng ở một số nơi khác cô lại đầy đặn hơn mong đợi.

Thí dụ như bộ ngực mềm mềm, nửa bên ngực chăm chú nghiền ép l*иg ngực.

Thí dụ như bờ mông, tròn tròn nhiều thịt, dán vào eo và bụng, di chuyển theo động tác đi lại, cọ xát trái phải.

Thí dụ như đùi, tinh tế non mềm, giống như tơ lụa sáng bóng, rất mịn màng.

Từ Lê cẩn thận từng li từng tí, hơi thở nhàn nhạt, hơi nóng ngọt ngào lướt qua động mạch ở một bên cổ Hạ Tắc, khe hở áo hơi lộ ra một chút mùi thơm thoang thoảng của quả đào.

Giống như mấy sợi chỉ, quanh quanh quẩn quẩn xông vào mũi anh.

Cổ họng lăn lăn.

Bước chân chả anh vẫn vững vàng, vẻ mặt anh cũng không hề thay đổi.

Bước vào phòng khách, một dãy đèn tự động bật sáng lên.

Hạ Tắc trang trí nội thất trong nhà rất đơn giản và trang nhã, phong cách Bắc Âu, hoặc trắng hoặc đen, một vài khung ảnh A4 chất đống cạnh góc tường, cả một giá đỡ sách gỗ trinh nam trên lưng tường, không lộn xộn, khắp nơi đều thể hiện rõ ràng yêu cầu của chủ sở hữu đối với phẩm vị.

Đặt Từ Lê an vị trên chiếc ghế sô pha ba người ngồi, Hạ Tắc tiện tay kéo chăn từ tay vịn sô pha và đắp lên đùi cô.

“Ngồi một lát đi.”

Trong bữa tiệc tối, anh đã uống mấy ly xã giao, giờ lại đυ.ng phải thân thể mềm mại của một người phụ nữ, khí huyết của Hạ Tắc không thể khống chế dâng trào.

Anh tự pha cho mình một tách trà nóng, lại đưa cho Từ Lê một cốc sữa bò nóng.

Hai người ngồi ở hai đầu ghế sô pha, cũng không có ý định nói chuyện.

Cầm lấy chiếc cốc, xuyên qua hơi nóng bốc lên, Từ Lê mở to đôi mắt ẩm ướt, lặng lẽ nhìn người bên cạnh.

Như thể để lại chút mặt mũi cho cô, Hạ Tắc không hề có ý định khảo vấn, anh thỉnh thoảng xoa xoa một bên thái dương.

Lúc đêm khuya, một người đàn ông, thực sự chỉ là đang đơn thuần đợi cùng cô.

Kim phút di chuyển, lại nửa tiếng đồng hồ trôi qua.

"Em......"

Ngồi một hồi, Từ Lê càng thêm áy náy, cô muốn nói lời tạm biệt.

Như thể biết cô sẽ nói gì tiếp theo, Hạ Tắc nhìn đồng hồ.

"Bây giờ đã là mười hai giờ bốn mươi ba phút rồi, em cũng không thể đi đâu được. Em có thể ngủ trong phòng của tôi, còn tôi ngủ trên sô pha là được rồi."

"Không cần......."

Hạ Tắc lại ngắt lời cô, "Phòng ngủ chính có phòng tắm. Tôi sẽ lấy cho em đồ vệ sinh cá nhân mới và một chiếc áo phông mới, nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì tỉnh dậy lại nói."

Không để cô từ chối, Hạ Tắc đi vào phòng một lúc, lấy bộ quần áo để mình thay ra, còn đưa cho Từ Lê một chiếc chìa khóa.

"Tôi sẽ dùng phòng tắm khác ở bên ngoài, sợ em ngủ không ngon, đây là chìa khoá phòng, lúc ngủ thì em khóa cửa lại, cái gì cũng không cần lo lắng."

Từ Lê không giấu nổi sự ngạc nhiên, không nghĩ Hạ Tắc lại chu đáo như vậy, còn cân nhắc đến sự lo lắng của cô khi đến một chỗ xa lạ.

Sau khi tắm rửa bằng sữa tắm thảo dược thường dùng của Hạ Tắc, mặc chiếc áo phông hoàn toàn mới tinh của Hạ Tắc và nằm trên chiếc giường đầy mùi hương của anh, Từ Lê hoài nghi mình có phải đang mơ một giấc mơ kỳ quái hay không.

Mấy tiếng trước, cô còn đang vừa đi vừa khóc dọc bờ sông.

Bây giờ, cô đang ở trong nhà người khác, nằm trên giường của người đàn ông khác.

Thật là kì lạ.

Lăn qua lộn lại một hồi, Từ Lê lại vuốt mở màn hình điện thoại.

Không có cuộc gọi, không có tin nhắn.

Hai giờ sáng, vạn vật yên lặng như tờ, sắc trời vẫn bao phủ bởi một màu xám xịt.

Từ Lê có chút khát nước, cô đứng dậy xuống giường, lặng lẽ mở cửa phòng khe khẽ.

Ngoài dự liệu, Hạ Tắc vẫn còn chưa ngủ.

Đại khái là sợ đánh thức người trong phòng, tiếng nhạc phát ra từ loa như bị bóp nghẹt, điều này đặc biệt khıêυ khí©h trong màn đêm yên tĩnh.

Tiết tấu trầm thấp một trống một trống.

...........

Fading in, fading out

[ Mờ mờ ảo ảo.]

On the edge of paradise

[ Anh đưa em gần đến cửa thiên đường tình ái. ]

Every inch of your skin is a holy grail I"ve got to find

[ Từng miếng da thịt trên cơ thể anh là chén thánh mà em luôn tìm kiếm. ]

* Đây là bài hát "Love Me Like You Do" của Ellie Goulding.

Từ Lê thò một nửa bắp chân trần của cô ra, sau đó ngay lập tức thu về sau cánh cửa một cách thận trọng.

Trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn đứng màu vàng ấm áp, bao phủ toàn bộ chiếc ghế tựa dành cho một người, Hạ Tắc để trần thân trên, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu đen, hai chân dài thư ý mở rộng ra hai bên.

Khối bụng gọn gàng, làn da tràn đầy mỹ cảm, toàn thân như được phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ.

Cánh tay mạnh mẽ.

Năm ngón tay có khớp rõ ràng mở ra, thon dài sạch sẽ, chậm rãi vuốt ve lên xuống, đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ tự an ủi.

Khác với khuôn mặt thanh liêm và lạnh lùng thường ngày, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của anh to và dài, dựng đứng, qυყ đầυ màu hồng, từ từ tiết ra chất nhờn dinh dính từ trong bụi cỏ tươi tốt.

Từ Lê bị đóng băng, không thể di chuyển chút nào.

Một khe cửa hé mở, một đôi mắt đang nhìn trộm.

Chuyển không ra, dời không đi.

Không tự chủ nuốt nước miếng.

Từ Lê càng cảm thấy khát hơn.

Vài giọt mồ hôi lóng lánh chảy dọc theo kết cấu làn da, l*иg ngực rắn chắc của anh phập phồng, Hạ Tắc bị mắc kẹt trong du͙© vọиɠ, toàn thân tràn ngập sự cám dỗ của hormone nam tính.

Cùng với sức nóng của âm nhạc, tốc độ di chuyển hạ thân cũng tăng tốc.

Những ngón tay nắm vào khung cửa của Từ Lê trở nên trắng bệch, tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô gần như nín thở.

Một trận thở gấp dồn dập, đạt đến điểm giới hạn.

Hạ Tắc đột nhiên chộp lấy chiếc qυầи ɭóŧ nữ màu hồng bên cạnh ghế, áp chặt vào mũi, hít một hơi thật sâu.

Hương đào mật đã bị phai đi nhưng chủ nhân của đồ lót lại đang ngủ trên giường của anh.

Dây cung kéo căng chợt đứt đoạn.

Dươиɠ ѵậŧ nhảy lên, chất lỏng màu trắng sữa từ trong mã mắt phun ra, chia làm nhiều lần, bắn tung toé lên ngực và bụng của Hạ Tắc.

Tất cả đều da^ʍ mỹ.

Từ Lê gần như ngạt thở, thả lỏng và hít một hơi thật sâu.

Vuốt vuốt bộ ngực chập trùng của mình, cô cẩn thận đóng cửa phòng lại, vặn chặt khóa rồi nhanh chóng chạy trở lại giường.

Hô hấp dồn dập, hai gò má ửng hồng nóng hổi, Từ Lê thò ngón tay xuống tìm tòi, hơi hơi ẩm ướt đã từ trong qυầи ɭóŧ lộ ra.

Thật xấu hổ.

Từ Lê không biết, người ngoài cửa, sau khi cô rút vào căn phòng nhỏ, chậm rãi mở đôi mắt vốn đang nhắm nghiền ra, tối tăm sâu thăm thẳm, con ngươi giống như đá vỏ chai tỏa ra một tia sáng không xác định.

Khóe miệng anh cong lên một nụ cười nhàn nhạt.