Chương 58: Em chuẩn bị gả cho anh chưa? Bà Hạ. (Hết)

Hạ Tắc như thường lệ kết thúc một tiết học, vượt qua thăm dò ban đầu, hầu hết các sinh viên bây giờ không dám mạo phạm vị giáo sư trẻ tuổi nghiêm túc này, giữ thái độ nhìn xa trông rộng cùng tôn trọng, dù là đã nghe được lời đồn đại bát quái ở sân trường cũng không có lá gan để chứng thực.

Người đàn ông chỉ khẽ ngước mắt lên, vẻ mặt tỉnh bơ nói: “Nếu có thời gian hỏi chuyện riêng tư của tôi, có phải là do báo cáo quá ít không?”

Một đám người chạy nhanh như bay.

Nhưng rõ ràng hôm nay tâm trạng phó giáo sư Hạ rất tốt, nhìn thế nào cũng thấy vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng thường ngày của anh dịu dàng hơn rất nhiều, khóe miệng hơi cong lên, cũng không gọi người trả lời câu hỏi vào phút cuối, không nói bất cứ điều gì làm tổn thương người khác.

Không khí lớp học của cả lớp trở nên thoải mái, vui vẻ.

Hạ Tắc cúi đầu lật từng trang sách, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, sinh viên tinh mắt lập tức phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.

"Thầy Hạ...” Một nữ sinh oẳn tù tì thua được cử làm người đại diện, rụt rè giơ tay nói: “Em hỏi một câu được không?”

Nhìn đồng hồ, còn chưa đầy năm phút nữa là đến giờ kết thúc tiết học, Hạ Tắc đóng tài liệu gốc lại, chống tay lên mép bục, đứng trong tư thế thoải mái thư thái.

"Em nói đi."

"Cái cái cái kia ... Thầy, trên tay thầy đột nhiên đeo nhẫn, là chuyện vui sao?"

"Nhẫn?" Hạ Tắc cụp mắt liếc nhìn tay trái.

Ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy quét một vòng, "Đúng vậy, tôi sắp kết hôn."

Oa, cả lớp yên tĩnh sôi trào, không biết là bị tin tức này làm cho chấn động, hay là bởi sự bình tĩnh của thầy Hạ hù doạ.

"Thầy, chúc mừng thầy, em muốn hỏi một chút, vợ của thầy là..."

"Chuyện này tôi chỉ làm sáng tỏ một lần thôi." Hạ Tắc cười, tự mình ném bom hạt nhân tiếp theo, "Nghe nói gần đây trong trường có một số tin đồn, tôi chỉ muốn nói rằng, tin đồn đã sai, thật ra ngay từ đầu tôi đã theo đuổi cô ấy."

Oa, mẹ của con ơi, phó giáo sư Hạ ít nói và kín tiếng nhất, vậy mà lại công khai ngược cẩu.

Các sinh viên đang bàn tán xôn xao, hiếm khi bắt gặp phó giáo sư Hạ, họ đưa ra một đống câu hỏi, ước gì lột sạch sành sanh.

Làm thế nào quen biết nhau? Đã hẹn hò từ khi nào?

"Đầu tiên chúng tôi là hàng xóm, sau đó là bạn bè, không liên quan gì đến thầy trò, không liên quan gì đến sư đức của tôi." Chuông tan học vang lên, Hạ Tắc cất sách vào cặp, "Được rồi, tan học thôi."

...........

Từ Lê không biết lời thẳng thắn của Hạ Tắc, ngược lại ngoài ý muốn đυ.ng phải Trương Sở Sở đang chuẩn bị rời đi, cô ta đang đậu xe dưới tòa nhà dạy học, đang cúi người đặt chiếc hộp các tông lặt vặt vào ngăn sau.

Ba một tiếng, cô ta đóng ngăn lại.

Hình như còn có một người khác ngồi trên ghế lái của chiếc xe, nhưng cửa sổ quá tối, Từ Lê không thể nhìn rõ là nam hay nữ.

Trương Sở Sở đặt tay lên cửa xe, cười như không cười nhìn cô.

"Cô tới tiễn tôi sao?"

"Thuận buồm xuôi gió." Từ Lệ không biết nên nói cái gì, chỉ có thể gửi lời chúc phúc.

"Hình của các người là tôi đăng lên." Trương Sở Sở đột nhiên thú nhận, "Tôi nghĩ rằng tôi có thể làm các người phải tách ra, cho dù không thể, làm cái gì đó ngáng chân cũng không tệ, ngược lại không ngờ tới Hạ Tắc có thể thuận dưa bắt được cái chuôi, ép nhà trường phải đuổi việc tôi mà không giải thích rõ lý do, xem như đó là lòng nhân từ lớn nhất của anh ấy dành cho tôi."

Từ Lê nghẹn lời, không thể tin được hỏi, "Cô không sợ làm tổn hại đến thầy Hạ sao? Nếu cô thực sự yêu anh ấy, tại sao cô lại sẵn sàng để anh ấy khó chịu?"

"Cho nên, tôi không phải đã thua rồi sao?"

Trương Sở Sở tự chế giễu, "Không ngờ anh ấy cũng dám thừa nhận quan hệ của hai người."

"Ý cô là gì?"

"Hạ Tắc thừa nhận với trường học, anh ấy thậm chí còn nói rõ, anh ấy có thể rời khỏi trường học, nhưng là, làm gì có khả năng đó?" Trương Sở Sở hừ lạnh một tiếng, "Không nói bản thân Hạ Tắc, Hạ gia bọn họ ở lĩnh vực giáo dục sâu bao nhiêu, làm gì có ai dám đắc tội bọn họ đâu."

"Cô không thua tôi, cô là thua chính mình." Từ Lê nói.

Mang theo tâm tư nho nhỏ, cô bày ra chiếc nhẫn trong tay, "Hạ Tắc không phải là chiến lợi phẩm, sau này anh ấy chỉ là người đàn ông của tôi mà thôi."

Trương Sở Sở ban đầu giật mình, sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo, "Các người định kết hôn?"

Mặc dù hành vi khoe khoang có chút ngây thơ, nhưng Từ Lê chính là không thể gặp người cố ý làm tổn hại Hạ Tắc.

Tuyệt không thành.

"Phải, tôi cùng Hạ Tắc sẽ rất hạnh phúc, hy vọng, cô cũng có thể tìm thấy hạnh phúc của mình."

Từ Lê quay lưng lại.

Chân trời một mảnh sáng rực rỡ.

.......

Trong ngàn vạn người gặp được người mình muốn gặp, trong ngàn vạn năm giữa mênh mông vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước, chỉ vừa khéo đuổi kịp, lại chẳng biết nói gì, chỉ khẽ hỏi một câu: "Ồ, anh cũng ở đây sao?"

—— Trương Ái Linh

Từ Lê thích mùa xuân, hai người quyết định lĩnh chứng trước, đến khi hoa nở thì bổ sung hôn lễ.

Chị gái của Hạ Tắc là nhà thiết kế váy cưới, khi nhận được điện thoại, cô ấy không thể kiềm chế hét lên hai lần, lại ôm người đàn ông bên cạnh rống lên, sau đó mới bình tĩnh trả lời, tên tiểu tử thúi nhà em, váy cưới của em dâu nhất định phải do chị thiết kế, đợi chị, chị sẽ mang về một chiếc váy cưới tinh xảo và đẹp hơn của tiểu thư Tiêu gia.

Phản ứng của lão thái thái bình tĩnh đến lạ lùng, nhưng Hạ Tắc biết, đó chỉ là bắt đầu, và quả nhiên, một ngày sau, điện thoại bắt đầu oanh tạc tấp nập.

Lão thái thái không lo ánh mắt của con trai mình, chỉ lo nhà mình sẽ thất lễ, không chỉ quấy rầy Hạ Tắc, còn quấy rầy Từ Lê.

Từ Lê không thấy ai, ban đầu cô hơi lo lắng, nhưng không ngờ lão thái thái lại tốt bụng và đáng yêu như vậy.

Về phần gia đình của Từ Lê, khi Từ Lê nói qua điện thoại về việc lĩnh chứng, ba Từ chỉ nhẹ nhàng nói: "Được rồi, ba đã gặp qua người này, giáo dục nhân sĩ, rất tốt."

"Tiểu Lê a." Dì đoạt lấy điện thoại, "Ba con có thể không hiểu, cần chuẩn bị cái gì, con nói cho dì, dì nhất định sẽ xử lý đầy đủ cho con."

Ngày lĩnh chứng, thành phố C ngưng tụ sương trắng, mặt trời mùa đông bao phủ cả đại địa, sương hoa băng hạt tan chảy trong ánh sáng ban mai, giống như những viên ngọc trai pha lê vương vãi trên mặt đất.

Lúc Từ Lê mở mắt ra, nhiệt độ trong phòng rất ấm áp và dễ chịu.

Tay trái từ trong chăn vươn ra, chiếc nhẫn trên ngón áp út tỏa sáng rực rỡ qua khe hở ánh sáng

Từ Lê vốn đang suy nghĩ về trang phục của mình để đi lĩnh chứng, nhưng rõ ràng Hạ Tắc đã lên kế hoạch cho mọi thứ thay cô.

Ở đầu giường bên kia, một bộ âu phục nhỏ màu đỏ, đôi giày cao gót được trang trí bằng hoa hồng và một chiếc áo khoác lông.

Mọi thứ, vừa phải.

Lúc này, người đàn ông mở cửa ra.

Tóc của Hạ Tắc được chải ngược ra sau, mặc một bộ trang phục lịch sự, âu phục giày da.

Bước đi thong thả chậm rãi, tư thái ưu nhã mê người.

Trên mặt anh treo nụ cười nhàn nhạt, con ngươi trầm tĩnh như nước, ẩn chứa ôn nhu vô tận.

"Em chuẩn bị gả cho anh chưa? Bà Hạ."

Lời tác giả:

Có rất nhiều chi tiết bị bỏ sót, không hoàn toàn hoàn hảo, nhưng cũng là hoàn mỹ.

Đây không phải là kết thúc, cuộc sống của Hạ Tắc và Từ Lê vẫn sẽ tiếp tục.

Truyện này không có quá nhiều thăng trầm, lúc đầu chỉ muốn viết về hai người tự nhiên yêu nhau.

Tôi muốn viết một câu chuyện rất hạnh phúc.

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã đồng hành làm bạn suốt chặng đường dài để tôi có thể lấp đầy lỗ hổng này.

Khi tàu đến trạm, chúng ta bắt đầu một hành trình khác.

~~~ Hết truyện ~~~