Chương 54: Tớ thật sự là người nổi tiếng rồi!

Vài tuần sau, vào một đêm khuya, một bài đăng lặng lẽ xuất hiện trên diễn đàn của trường.

Một tấm hình, một đôi nam nữ nữ, bên mặt không rõ ràng, ý nghĩa chính mập mờ không rõ, được một nữ sinh viên đại học chụp trước cửa nhà giáo sư.

Không đến năm phút, bài đăng đã bị gỡ xuống.

Trong bóng tối, một luồng khí nhàn nhạt bốc lên, ngay cả Từ Lê, người luôn chậm chạp trong việc buôn chuyện, cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Vì mâu thuẫn trong lớp, cô bỏ việc ở nhà hàng nhỏ và đến căn tin của trường dùng bữa liên tiếp mấy ngày, các nữ sinh khoa tin học tụ tập ở chiếc bàn dài, thỉnh thoảng liếc nhìn một chút, thấy bị chú ý tới, bọn họ nhanh chóng cúi đầu thì thầm.

Thấy Từ Lê đang lơ đãng chọc cơm, Mai Tử hỏi, "Cậu làm gì vậy?"

"Tớ luôn thấy mọi người luôn nhìn chằm chằm vào tớ rất là lạ."

"Ồ."

Mai Tử không cảm thấy kinh ngạc, "Cậu cũng đừng quá để ý, có người nhìn thấy cậu cùng thầy Hạ đi vào cùng khu."

Từ Lê nhíu mày, "Bọn tớ ở cùng một cư xá."

"Tớ biết, nhưng bọn họ không biết, nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề nằm ở chỗ có người liên tưởng tới, hai năm trước đó cậu đã sống ở đó, đều không ai để ý tới, tại sao tin đồn lại lan truyền ngay khi cậu mới xác nhận mối quan hệ của mình với thầy Hạ?"

Mai Tử cắn đũa, chắc chắn nói, "Tớ nghi ngờ có người đang cố tình nói lung tung."

Từ Lê mím môi dưới, lo lắng không thôi.

"Rất ... Không dễ nghe sao? Sẽ ảnh hưởng đến thầy Hạ sao?"

"Cậu làm ơn đi, hãy quan tâm đến bản thân mình trước được không, những tin đồn đó ảnh hưởng đến cậu chứ không phải thầy Hạ."

".........."

"Choáng váng? Người ta nói cậu đang làm phiền, nói cậu quấn lấy thầy Hạ không buông, còn đuổi theo đến tận cư xá."

"........"

"Vẫn chưa xong đâu, nghe nói bạn trai cũ cặn bã của cậu đã nghỉ học một học kỳ vì bị gãy xương đùi, một số người đã lan truyền, cậu vì thầy Hạ mà vứt bỏ bạn trai, bạn trai vì cậu mà gặp hoạ gãy chân, tớ thật sự là không biết bọn họ từ chỗ nào nhìn ra cậu hại nước hại dân?"

Từ Lê mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm, “Không sao, chỉ cần không ảnh hưởng đến thầy là được.”

Lời nói vừa dứt, hai cô gái bàn bên cạnh không nhẫn nại được cọ tới.

"Cái kia ... xin lỗi, tôi chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút, cô thật sự ... có quan hệ với thầy Hạ sao?"

"Không đầu không đuôi, chúng ta quen nhau sao?"

Chỉ hung hãn trừng qua một chút, Mai Tử liền dọa hai cô gái kia thất thần, không dám hỏi nhiều nữa, hai cô nói lời xin lỗi liền vội vàng rời đi.

Mai Tử hừ lạnh một tiếng, "Một đám ăn no không có việc gì làm, tại sao không lên trời đi?"

"Tớ của hiện tại thật sự là người nổi tiếng rồi." Từ Lê nâng má, ăn một thìa sữa chua.

Những đêm gần đây, nằm trong lòng Hạ Tắc, đêm lạnh giá, được bao bọc bởi cảm giác an toàn của người đàn ông, Từ Lê ngủ rất sâu.

Khi tỉnh dậy, nghe thấy ai đó đang dựa vào hõm vai thì thầm.

Dường như không có gì, như gần như xa.

Cô muốn tỉnh lại, muốn nghe rõ ràng, nhưng lại bị hãm sâu trong vòng tay ấm áp nên không thể tỉnh lại.

"Tin tưởng anh, anh sẽ không để cho em chịu ủy khuất."

Uỷ khuất, ủy khuất cái gì, cô không có ủy khuất.

Tỉnh dậy sau giấc ngủ, dường như đó chỉ là một giấc mơ.

Kỳ thật, Từ Lê thực sự không để tâm, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi như bình thường, cho dù có người đang nói nhảm trước mặt cô, cô cũng giả vờ như không nghe thấy.

Sáng sớm của ngày nghỉ, lúc Từ Lê thức dậy, cô nhìn thấy Hạ Tắc trong bộ đồ thoải mái, áo len màu xanh, quần kaki, đang nhàn nhã chờ đợi trên ghế sô pha.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chúng ta đi mua sắm đi.”

"Mua sắm?”

Hạ Tắc cười nhẹ, “Ừ, mua sắm, chúng ta đi xe buýt.”

Thực ra, Từ Lê chưa bao giờ biết tài sản của Hạ Tắc, nhưng mặc kệ nhìn thế nào, anh đều không giống người cần đi xe buýt.

“Chúng ta đi mua quần áo đi.” Hạ Tắc nói.

Từ Lê cho rằng đó là ý thích nhất thời nên cô tô son hồng, chải tóc thẳng, ăn mặc đơn giản.

Khi cùng nhau đi đến tầng một, Từ Lê tự giác muốn buông tay Hạ Tắc, nhưng lại bị giữ chặt.

“Thầy, anh.....”

Ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay ấm áp, Hạ Tắc kéo tay cô vào túi áo khoác, “Anh muốn cầm tay bạn gái của anh thì có gì là không đúng?”

Từ Lê đột nhiên hiểu ra, mềm lòng mà bối rối.

Cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hạ Tắc, vẻ mặt không giấu nổi xúc động.

"Tiểu Thủy Lê, cho dù em muốn, anh cũng không muốn giấu giếm bạn gái của mình."

"Thầy, em không để ý..."

"Từ Lê, anh để ý, anh để ý em bị ủy khuất, càng để ý em lại lựa chọn chịu đựng một mình." Hạ Tắc dừng bước, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: "Anh muốn em hiểu rõ, ở trước mặt anh, em có thể không cần nhẫn nại, có thể thổ lộ với anh, anh hi vọng anh sẽ là người hiểu rõ em đang nghĩ gì nhất thế giới."

"Thầy Hạ, anh thật bá đạo." Từ Lê cười xùy.

Hạ Tắc cong ngón trỏ búng trán cô.

“Biết thì muộn rồi.”