Chương 41: Tôi là bạn trai của cô ấy!

Chờ, chờ cái gì?

Tất nhiên Từ Lê sẽ không ngốc đến mức gọi lại để hỏi.

Hạ Tắc ngày thường trầm ổn bình tĩnh, trên lớp học không giận mà uy, hơn nữa lớn hơn Từ Lê mấy tuổi, vô luận là thầy giáo hay đàn ông, trong xương Từ Lê đều có rất nhiều kính sợ, lúc nãy thật vất vả mới tích lũy ra một chút dũng khí, giống như pháo hoa rực rỡ ngắn ngủi, đốt xong liền hết.

Từ Lê hiện tại đã hối hận rồi, cô còn kéo thời gian và khoảng cách vào để nói, sau kỳ nghỉ, cô còn phải thu dọn đồ đạc quay lại trường học, nhìn lên nhìn xuống đều có thể nhìn thấy anh.

Cô đếm trên đầu ngón tay, bảy tám ngày hẳn là đủ để Hạ Tắc lật sang trang khác.

Không dám lại kéo người vào danh sách đen, Từ Lê run run cầm điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn, sợ Hạ Tắc gọi tới.

Nhưng trong khoảng hai mươi giờ qua, không có gì xảy ra.

Từ Lê thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Từ Lê, tôi có thể gọi cậu là Tiểu Lê được không?"

Trang Diên khó khăn lắm mới hẹn được người ra ngoài. Hai người bọn họ gặp nhau tại một quán cà phê gần khu vực Từ Lê ở, mặc dù vẫn còn rất dè dặt với nhau nhưng anh đã thoả mãn.

Mới bốn giờ, cơn mưa mỏng tạt vào cửa sổ, sắc trời hơi tối, phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp trong quán cà phê.

Từ Lê ngồi ở một bên ghế sô pha đơn, hai tay cầm một chiếc cốc ấm, ngượng ngùng cười nói: "Lúc này hẳn là nên mời cậu ăn tối mới đúng."

"Không sao." Trang Diên đẩy bánh kem hạt dẻ trên bàn sang phía đối diện, "Nghe nói đây là món bánh ngon nhất trong cửa tiệm, con gái đều thích đồ ngọt, cậu nếm thử đi."

Từ Lê không cự tuyệt, cô đích xác thích đồ ngọt, nhất là thời khắc tâm thần có chút không tập trung này, một miếng bánh kem hạt dẻ có lẽ không đủ.

"Về sau cậu định đến nội khoa hay ngoại khoa?” Từ Lê tìm chủ đề trò chuyện.

"Hầu hết người trong nhà tôi đều học chuyên về nội khoa, lúc đến bệnh viện để thực tập sẽ phân khoa, tôi sẽ quyết định xem mình phù hợp với khoa nào. Còn cậu thì sao? Về sau tiếp tục học nghiên cứu hay sao?"

"Chắc vẫn học nghiên cứu ở trường, về sau tôi muốn dạy phát triển tâm lý cho trẻ nhỏ." Từ Lê trả lời.

“Rất tốt, xem ra cậu rất kiên nhẫn ôn hòa.” Trang Diên ánh mắt trong veo, chân thành tán thưởng.

Lại tới, lại là một màn thể hiện tình cảm trần trụi khác, Từ Lê cụp mi, ngụy trang đặt môi lên miệng cốc rồi từ từ nhấp một ngụm.

Suy nghĩ bất an lo sợ dâng lên, rõ ràng cùng Trang Diên quang minh chính đại gặp mặt, nhưng thân thể lại chợt rùng mình một cái.

"Cậu lạnh sao?” Trang Diên quan tâm nắm lấy áo khoác của mình, muốn khoác lên sau lưng cô.

“Không cần, không cần.”

Từ Lê càng lúc càng cảm thấy bất an, không giải thích được vì sao, nuốt xuống cả miếng bánh ngọt, tìm lý do thoát thân, "Cũng đã muộn rồi, người nhà đang chờ tôi về ăn cơm tối, khi nào có cơ hội chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé."

"Được." Trang Diên không ép buộc.

Cơn mưa nặng hạt trút xuống, ánh đèn đường lờ mờ bao phủ.

Lúc Từ Lê ra cửa, thời tiết vẫn tốt, vì vậy cô quay lại và mượn một chiếc ô của bà chủ quán cà phê.

"Từ Lê, tôi đưa cậu về."

Chỉ mượn được một chiếc ô, hai người phải cùng nhau chống đỡ, nhìn từ phía sau, khoảng cách giữa hai vai vẫn còn cách nhau mấy ngón tay, hai người sóng vai đi cùng nhau nhưng không thân mật, lúc hạt mưa hơi to rơi xuống, chiếc ô nghiêng về phía Từ Lê.

Đèn xe nhấp nháy phía xa xa.

Ban đầu Từ Lê không chú ý, sau khi đi một lúc, cô nhận ra rằng một chiếc SUV cao cấp không gần không xa đang theo sát cô.

Cô n

âng cao cảnh giác.

Sợ lạc đàn, cô nắm chặt tay áo của Trang Diên để tạo ảo giác về sự thân mật.

“Có xe đi theo phía sau.”

“Đừng lo, tôi sẽ tiễn cậu lên lầu.”

Ánh đèn của chiếc SUV thấp thoáng qua làn mưa nhẹ và màn sương đêm.

Nhấp nháy rất thường xuyên.

Từ Lê không nhịn được quay đầu lại, đèn pha sáng trưng,

cô nheo mắt nhìn chiếc xe đang tấp vào lề.

Một người đàn ông xuống xe.

Người đàn ông bước xuống với một chiếc ô màu xanh đậm, một chiếc áo gió màu đen và hai đôi chân dài đang đi trên mặt nước.

Anh ta một thân thẳng tắp, tư thái đi đường của anh ta ... rất quen thuộc.

Quen thuộc đến mức...

Quen thuộc đến mức ... Từ Lê cho là mình nhìn thấy quỷ.

“Từ Lê.”

Chiếc ô hoa màu lam nhấc lên, khuôn mặt tuấn tú của Hạ Tắc không giấu được vẻ mệt mỏi.

"Thầy thầy ... Thầy Hạ." Sắc mặt Từ Lê trắng xanh, theo phản xạ lập tức đứng cách Trang Diên một bước. "Thầy thầy thầy ... làm sao thầy biết nhà của tôi? Không không, không phải thầy trở về thành phố A sao?"

"Anh ở thành phố A, đi xe hơn hai mươi tiếng đồng hồ, không có nghỉ ngơi ven đường, đường bị kẹt xe chỉ để rút ngắn thời gian và khoảng cách của em." Hạ Tắc cắn câu cuối cùng nhất rất nặng nề.

“Bây giờ, chúng ta nói chuyện được không?”

“Người quen?” Trang Diên hỏi.

"Anh ấy ... anh ấy là bạn của tôi." Từ Lê nhanh chóng trả lời.

“Bạn trai của cô ấy.” Hạ Tắc lạnh giọng nói. “Tôi họ Hạ, Hạ Tắc.”

“Bạn trai?” Trang Diêm kinh ngạc quay đầu lại.

"Không, không, không ... không phải vậy." Từ Lê quả thực hết đường chối cãi, "Trang Diên, cậu về trước đi, hôm nào đó tôi sẽ nói với cậu sau."

"Có thật không có việc gì không?"

"Không có việc gì."

Trong xe hơi ấm mở vừa đủ, lúc Từ Lê ngồi vào, lỗ chân lông toàn thân đều dễ chịu mở ra.

Cô vuốt vuốt mái tóc và tay áo ướt một nửa, đồng thời co chân lại.

Hạ Tắc lấy một chiếc chăn từ ghế sau, trải nó ra và quấn chặt nửa thân trên của Từ Lê.

"Anh không quen thuộc thành phố D, cần tìm một khách sạn để đặt phòng ở vài ngày, còn có, gọi điện thoại về nhà, nói hôm nay em không về."

"......... Tôi, tôi giúp thầy tìm khách sạn thì được, vì cái gì tôi phải bịa đặt lý do không trở về nhà?"

"Bởi vì ....... " Hạ Tắc nắm chặt hai bên chăn, rút ngắn khoảng cách, hơi thở nóng hổi đánh lên bên cạnh động mạch cổ Từ Lê, chậm rãi dao động, "Anh nợ em một lời giải thích, em cũng thiếu anh một câu giải thích."

Ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể thấy rõ ràng hai mắt Hạ Tắc đỏ ngầu, giữa hai lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi cùng sa sút.

“Được.” Từ Lê nhẹ giọng đáp.