Chương 39: Hai cha con đều cố chấp như nhau.

Hạ Tắc không thể liên lạc với Từ Lê, chỉ có thể thông qua tư liệu gia đình của trường lấy địa chỉ và số liên lạc của cô ở thành phố D, sau đó anh mới biết lý do, chỉ là anh không thể hiểu, Từ Lê rời đi vội vàng, vì sao ngay cả tin nhắn cô cũng không để lại.

Anh đã gọi điện thoại nhưng không có phục vụ, gửi tin nhắn WeChat nhưng cần xác thực bạn bè.

Đột nhiên bị Từ Lê từ chối mà không có lý do, Hạ Tắc cũng không tốt đẹp gì.

Dựa trên tệp ghi âm, Hạ Tắc một chiều suy đoán, Từ Lê đã hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Trương Sở Sở, hơn nữa, Từ Lê cho rằng bọn họ là gương vỡ lại lành hoặc là đứt tơ lại liền.

Cái đầu nhỏ bé đơn thuần của cô đầy những khúc ngoặt.

Rõ ràng, kết luận cuối cùng của Từ Lê là đi về phía xấu.

Bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để giải thích.

Nếu như Hạ Tắc hôm nay mới hai mươi tuổi, có lẽ không hỏi bất kỳ câu nào liền chạy tới thành phố D.

Nhưng anh không còn là một thiếu niên nữa, gia đình Từ Lê sẽ cảm thấy có bao nhiêu bất tiện nếu anh đến thăm mà không báo trước.

Vừa mới thoát khỏi vũng lầy tình cảm năm năm, trong nhà còn có chuyện đang chờ xử lý, Từ Lê như thế này có thể đáp lại bao nhiêu tấm lòng.

Chẳng lẽ cô cũng hối hận sao?

Anh muốn Từ Lê càng ngày càng nhìn xa hơn, nhưng cũng coi thường sự ích kỷ của bản thân.

Thừa nhận đi.

Hạ Tắc, đã không thể bỏ Từ Lê xuống được.

Gần đến ngày mười một, Hạ Tắc đã đặt vé máy bay trở về thành phố A, đang muốn hủy vé bay đổi về thành phố D, lập tức có điện thoại gọi đến.

"Tắc Tắc, chị của con dẫn theo một người bạn trai ngoại quốc trở về, con có nghe nói gì không?" Thanh âm lão thái thái thân thiết vang lên.

"Chị con đã về?"

"Đã về, con nhất định phải trở về, con phải giúp ta giám định anh rể tương lai của con một chút."

"Mẹ, lúc trước Trương Sở Sở có phải đi qua nhà chúng ta hay không?"

"Ai? Ý của con là cô gái bên cạnh con trước kia sao? Đúng vậy, con bé đưa cho ta một giỏ hoa quả, đuổi con bé đi thì ta thật xấu hổ, cũng không có nói chuyện quá nhiều."

"Mẹ nói với cô ta chỗ nhà con ở thành phố C?" Hạ Tắc mi tâm vặn lên.

“Không có, mẹ chỉ nói con ở cư xá nào thôi.”

“Mẹ, lần sau đừng để người kỳ quái vào cửa.”

"Chờ đã, Tắc Tắc, lời này con nói rất huyền diệu a, người nào mới là không kỳ quái?" Không ai hiểu con bằng mẹ, lão thái thái cười như ăn trộm, "Con khắp nơi đều có đối tượng sao? Con muốn mang về sao, vừa vặn là một cặp góp vui."

"Mẹ, con sẽ nói với mẹ về việc này sau." Hạ Tắc cúp điện thoại.

...

Từ Lê không trực tiếp về nhà, cô lôi kéo hành lý vội vã chạy đến bệnh viện, đến gần cửa phòng bệnh, cửa khép hờ, cô nghe thấy tiếng nói chuyện.

“Chuyện nhỏ của anh, sao em lại gọi Tiểu Lê.” Giọng nói của ba có chút ngái ngủ.

"Không nói trước, con bé quay về mới biết được, nhất định sẽ tức giận vì em không thông báo cho con bé, xin anh giúp em một việc, đừng cứ mãi tìm cách giấu diếm con bé, em không phải mẹ ruột của con bé, em không giấu được nhiều chuyện, nhưng anh là ba của con bé, anh rõ ràng mong ngóng con bé về, hai cha con đều cố chấp như nhau."

"Tiểu Lê con bé ..... Ai, đừng nói."

"Không nói thì không thể giải quyết nút thắt trong lòng, anh không nói cho con bé biết, làm sao con bé biết anh vì chuyện năm đó đã khóc bao nhiêu hồi, mất ngủ bao lâu, uống bao nhiêu thuốc, bái bao nhiêu thần Phật, chỉ cầu xin đây là thống khổ duy nhất trong đời con bé."

"Đã hiểu đã hiểu, đừng nói nữa, không phải lần trước em nói con bé đã chia tay với thằng nhóc kia sao? Lúc trở về, em nhớ nấu canh bồi bổ cho con bé, không được người này thì sẽ có người khác mà, điều kiện của con gái anh thì không sợ sẽ phân cấp người khác.”

"Đương nhiên, Tiểu Lê của chúng ta xứng đáng có một đối tượng tốt hơn.”

......

Từ Lê dựa lưng vào tường lắng nghe một lúc.

Ngọn đèn trắng trên trần hành lang sáng rực, cô nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy mất mát.

Một lúc sau, cô lại mở mắt ra.

Hốc mắt nóng rất.

Ngực ngột ngạt, căng trướng, không thể diễn tả cảm giác đó thành lời.

Như thể nỗi oán hận mà cô đã che giấu trong hơn một thập kỷ qua đã biến thành sương mù và nước mắt ngay lập tức.

Trong câu chuyện này, ngoài bản thân cô, người nhà cô cũng cảm thấy khó chịu.

Cô không phải là người duy nhất đau khổ.

Cũng không phải là người cô độc.