Chương 30: Cậu coi mình là một cô vợ nhỏ rồi?

Một tuần trước ngày mười một, Từ Lê nghe nói Nhậm Toàn Sinh sẽ trở lại bệnh viện ở thành phố D, có lẽ là vì để người trong nhà chiếu cố tốt hơn, dù sao cũng phải mất một thời gian mới có thể nhấc chân lên được.

Từ Lê chưa từng hỏi, người cùng khoa biết mối quan hệ của hai người họ không có nhiều.

Nhậm Toàn Sinh rất ít cùng cô công khai qua lại ở trường học, bây giờ nghĩ lại, hai người đã chia tay, quá khứ điệu thấp cũng làm cho cô tránh đi không ít quan tâm.

Bất kể mục đích ban đầu là tốt hay xấu.

Khuôn viên vào thu có một vẻ đẹp yên tĩnh hoang vắng, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người cô vẫn còn hơi nóng, buổi chiều Từ Lê chỉ có một tiết học, cô vội vàng quay về nấu canh cho Hạ Tắc. Cô nghĩ đến sự mệt mỏi gấp gáp gần đây của Hạ Tắc, tựa như vội vàng giao một bản thảo quốc tế.

Vào buổi tối, các sinh viên trong khoa đang giao lưu với các bạn học trong khoa y, Mai Tử đang phải đối mặt với thời gian trống, cô ấy buồn bực phát hoảng, "Cậu đã chia tay với Nhậm Toàn Sinh, lại mở lòng với người kia, tại sao cậu lại coi mình như một cô vợ nhỏ rồi? Cậu cũng có thể làm nhiều hơn nữa, lang thang khắp nơi, cũng không phải là tìm kiếm sự phát triển thực sự, con hàng này so ba nhà cũng không mất mát gì, phải không?

"Nhưng mà..."

Nhưng cái gì?

Từ Lê suy nghĩ một lúc, nhưng không nghĩ ra câu trả lời.

"Từ Lê, hãy nghe Mai Tử tỷ tỷ, nếu cậu muốn tiếp tục đối xử với một người đàn ông khác như cách cậu đối xử với Nhậm Toàn Sinh, về bản chất, cậu không thay đổi, thiện chí của cậu chỉ bị lãng phí vô thời hạn, không ồn ào, lại không gây rắc rối, nếu tớ là đàn ông, tớ cũng sẽ không để cậu đi, nhưng bọn họ thì sao, bọn họ chỉ nhớ thương sự tốt bụng của cậu mà thôi."

Đạo lý rất ngay thẳng, nhưng lại đánh trúng tim đen.

Từ Lê nheo mắt, nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao của mình.

“Hãy rõ ràng, đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu, nếu phụ nữ không yêu bản thân mình nhiều hơn một chút, đàn ông sẽ lấy đi nhan sắc, thanh xuân của cậu, để người phụ nữ khác ngủ trên giường của cậu, tiêu tiền của cậu."

"Tớ đây là nói thật, tớ muốn trở thành người phụ nữ mà đàn ông không khống chế được." Mai Tử cúi đầu nhìn bộ ngực hơi bằng phẳng của mình, "Không nắm giữ được còn tốt hơn."

Từ Lê bị lời này chọc ghẹo, phá lên cười, "Được rồi, tỷ tỷ tri tâm, cậu giữ chỗ ngồi cho tớ, tốt xấu gì tớ cũng đã nhận được tiền lương theo giờ, cũng phải trở về nấu cơm rồi."

"Cậu có bản lĩnh như Đát Kỷ, tại sao không làm?” Mai Tử duỗi móng vuốt nhắm vào ngực Từ Lê, "Nên có chữ D đi, để tớ sờ.”

“Không có, đừng thăng cấp cho tớ.” Từ Lê tránh ra.

"Lúc này cậu đừng giả bộ khách khí, để tớ sờ xem nào..."

......

Nồi canh đang sôi sùng sục, hương thơm ngào ngạt, lúc Từ Lê dọn xong món ăn, Hạ Tắc còn chưa về nhà, thừa dịp vẫn còn chút thời gian, cô nhân tiện thu dọn thư phòng cho Hạ Tắc.

Một dãy muồng hoàng yến ngay bên ngoài thư phòng, bàn gỗ trinh nam hướng ra cửa sổ, rất nên thơ.

Lưng tường của thư phòng là một dãy tủ sách bằng sắt đen nguyên tấm, tài liệu gốc, tài liệu tham khảo, sách du ký được sắp xếp theo các loại, còn có rất nhiều vật trưng bày không biết tên, rất ngăn nắp.

Từ Lê không có di chuyển vị trí đống tài liệu kia, chỉ lau một chút.

Đối với Từ Lê, Hạ Tắc giống như một đạo ảnh dưới ánh trăng, nhìn từ xa thì rõ ràng nhưng nhìn gần lại mờ ảo, cô chỉ có thể phán đoán, thăm dò và miêu tả một hình tượng cụ thể từ những dấu vết sinh hoạt.

Tầng chót của tủ sách có mấy cuốn album ảnh, Từ Lê cúi xuống lôi ra.

Ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế sô pha da đơn, cô lật từng trang.

Bức đầu tiên lọt vào đáy mắt cô là một bức ảnh gia đình, Từ Lê nhìn vào đó, bên trong có bốn người một chó, ba mẹ cùng với Hạ Tắc chỉ mới mười mấy tuổi, người còn lại, nhìn tuổi tác phán đoán, hẳn là chị gái của anh.

Ba anh có đôi lông mày nghiêm túc, đôi mắt sắc bén giống hệt như của Hạ Tắc.

Mẹ anh rất nhỏ nhắn xinh xắn, ôn nhuận động lòng người, đôi mắt cong cong, nụ cười phúc hậu.

Chị gái có chút không cao hứng, như thể bị ép chụp ảnh.

Về phần Hạ Tắc, tứ chi cứng ngắc, sắc mặt nghiêm nghị.

Gia đình này, có thể nhìn ra được tình cảm chặt chẽ.

Lật thêm vài trang, đại đa số là ảnh Hạ Tắc thời còn là sinh viên chưa tốt nghiệp, có nam có nữ, phần lớn đều là một đám người chụp ảnh chung, Hạ Tắc còn trẻ hơn, dung mạo không thay đổi, ánh mắt sáng ngời, tinh thần phấn chấn, lưu manh hơn.

Bọn họ càn rỡ cười, lắc lư tùy ý, bối cảnh là một ngày xuân dài giống như biển, phồn hoa như gấm.

Những bức ảnh tiếp theo là của anh với một cô gái.

Theo linh cảm của Từ Lê, đây là bạn gái cũ của Hạ Tắc.

Cô ấy có dáng người tuyệt hảo, ngực kia không chỉ có D, cô ấy khác với Từ Lê, cô ấy ăn mặc đẹp, thời thượng, dung mạo diễm lệ trương dương.

Đát Kỷ mà Mai Tử nói đến, đây mới là Đát Kỷ thực sự, đây mới là người phụ nữ thực sự.

Một vài bức ảnh đủ để khiến Từ Lê cảm thấy trong lòng buồn bực.

Liếc nhìn vài lần, cô bắt đầu bắt bẻ một cách khó hiểu.

Kỳ thực, nếu ngực quá lớn sẽ rất dễ bị chảy xệ.

Hai mí mắt này đủ sâu a, nhìn thẳng giống như trừng mắt nhìn ai đó.

Hình dạng môi này ... quá dày ...

Sự ghen tị xấu xí giống như một con kiến lít nha lít nhít

gặm nhấm, Từ Lê hít một hơi thật sâu để kìm nén những cảm xúc không nên tồn tại trong cô.

Rút ra một bức ảnh, Từ Lê lật ra mặt sau, quả nhiên, không quên có vài câu tình cảm.

Một người đàn ông làm sao có thể nhớ kỹ rửa ảnh chụp, hầu hết là phụ nữ ân cần.

"Lão công, kỷ niệm ba năm vui vẻ, em yêu anh, đừng quên, hứa cả một đời, mỗi năm đều đến."

Một tia nắng chiều chiếu vào bệ cửa sổ, chim hót líu lo gõ cửa sổ, trên đỉnh đầu Từ Lê được bao phủ bởi ánh sáng của ngọn đèn đứng, tâm lại lạnh hơn phân nửa.

Đầu óc cô ong ong, không phân biệt được đó là tư vị gì, là chua, hay là chát.

Hứa cả một đời, lấy ở đâu cả một đời.

Từ Lê chau mày, run tay đem bức ảnh nhét về chỗ cũ, cuốn album trở lại vị trí của nó.

Chỉ là nhảy từ hố này sang hố khác, những gì Mai Tử đã nói đột nhiên nhảy ra ngoài.

Tự cho là hiểu biết sự ăn ý giữa nam và nữ thời nay, nhưng trên thực tế, cô hoàn toàn không đủ khả năng để chơi một trò chơi như vậy.

Cô quá mức nghiêm túc với mọi chuyện.

Nghiêm túc đến mức có lẽ dù thế nào cô cũng không thể học được kiểu lãng mạn đó.

Sau nửa giờ chờ đợi, Từ Lê không đợi được Hạ Tắc, thay vào đó là một tin nhắn thoại.

"Tiểu Lê, anh biết em không nghe lời giải thích của anh, bây giờ em chán ghét anh, ước gì anh cách xa xa em, anh hiểu điều đó, anh không làm phiền em. Còn có, Tiểu Lê, anh cùng Lưu Trường Quân đã trở mặt, em không thích những người này, anh đều cắt đứt liên lạc rồi. Anh chỉ hy vọng ... chỉ hy vọng, em biết đấy, mặc kệ anh có đυ.c thế nào, tình cảm của anh dành cho em cũng không bao giờ thay đổi."

Những lời của Nhậm Toàn Sinh nói vẫn còn mang theo nghẹn ngào.

Từ Lê đợi vài giây rồi dứt khoát xóa tin nhắn.

Cô để lại một mảnh giấy nhắn trên bàn ăn, lần đầu tiên cô không đợi Hạ Tắc, liền ra ngoài.