Chương 25: Người ta đang chờ cạy góc tường của anh đấy!

Từ Lê vẫn luôn không phải là một người có tâm địa sắt đá, mà Nhậm Toàn Sinh dường như đã nắm bắt được điểm này.

Bên nhau năm năm, đủ để hiểu rõ tính cách người khác.

Hắn biết, lần này Từ Lê thật sự rất tức giận, cho dù có nhắn tin như thế nào, hạ thấp tư thái ra sao, cô vẫn không thèm đáp lại một chữ nào, trước đây cũng từng có cãi vã, nhưng chưa bao giờ gay gắt như vậy.

Hắn là đàn ông, dù thế nào cũng không thể van xin lòng thương xót như một con chó.

Phải, thật sự là hắn sai.

Hắn không phủ nhận điều đó.

Tuy nhiên, trong lĩnh vực kinh doanh, thuốc lá, rượu, ăn mặn đều sẽ dính vào nhau, vì vậy việc tìm kiếm niềm vui bất cẩn không là gì cả.

Làm đều đã làm, nếu thực sự không thể chịu đựng được, cùng lắm thì sau này liền tránh một chút.

“Chị, đối tượng của Toàn Sinh thật không ra làm sao, nếu cô ta thật sự quan tâm, sao lâu như vậy không thấy bóng người đâu.”

"Em bớt nói lại, không thấy Toàn Sinh đang khó chịu sao, ai u, sao không có việc gì lại bị xe đυ.ng, cái này phải dưỡng bao lâu mới tốt a."

Khuôn mặt của mẹ Nhậm Toàn Sinh được bảo dưỡng tốt. Quần áo trên người đều là hàng hiệu nổi tiếng cao cấp, có thể thấy gia cảnh không tồi.

"Chị à, em đã sớm nói với chị rồi, con gái sớm đã ở với người khác thì có ích lợi gì? Con nhà gia thế tốt sẽ làm như vậy sao? Từ chi tiết nhỏ này có thể nhìn ra phẩm hạnh của một cô gái, nếu như thực sự gả vào Nhậm gia, khó có thể đảm bảo lời ra tiếng vào không tốt."

"Dì à, dì đừng nói hươu nói vượn nữa được không? Tính tình Tiểu Lê rất tốt, nào giống như dì, hai ba ngày lại chạy ra ngoài.

Bị bó bột, vốn đã gặp đủ xui xẻo, Nhậm Toàn Sinh lúc này lại càng không vui khi nghe người khác bịa đặt bạn gái của mình.

Người dì thân yêu này, nói cho hay là để đến gần, nhưng nói thẳng ra là bà ấy luôn đến đây ở chùa và xin tiền chi tiêu.

"Toàn Sinh, lời này của cháu ta không thích nghe, cháu nói xem, nếu không phải cháu cùng cô gái kia cãi nhau, làm sao lại bị xe đυ.ng, nếu không phải cô ta xui xẻo, hoặc chính là hai người tương khắc."

"Dì, dì nói đủ chưa? Chuyện vớ vẩn gì dì cũng có thể nhúng tay vào." Nhậm Toàn Sinh trở nên lạnh lùng, ngữ khí càng trầm hơn, "Mẹ, lúc trước con đã nói, con là muốn Từ Lê hòa giải với con, không phải muốn các người tức giận cô ấy, phiền hai người kiềm chế bản thân, đừng nghĩ đến cái gì liền nói ra cái đó."

"Toàn Sinh, mẹ là dạng người này sao? Cô ta tốt với con, mẹ liền đối tốt với cô ta, đó không phải là đạo lý sao?"

Trong phòng bệnh cãi nhau, Nhậm Toàn Sinh có chút đau đầu, liên tục mấy ngày không thể quay lại chỗ kia, hắn lại bị trói trên giường bệnh vài ngày, vừa nghĩ đến đã thấy phiền lòng.

Sau gần hai giờ, Từ Lê vẫn chưa đến, mẹ Nhậm Toàn Sinh đã chuyển kênh TV mấy lần, thể hiện sự thiếu kiên nhẫn.

"Toàn Sinh a....."

Tiếng gõ cửa vang lên, Nhậm Toàn Sinh lại chui vào trong chăn, bắt đầu rêи ɾỉ giả bộ đáng thương.

"Chân đau quá..."

Một tiểu ca ca giao đồ ăn mặc đồng phục màu vàng mở cửa bước vào, "Xin chào, tôi đến giao đồ ăn ngoài cho anh."

"Đồ ăn ngoài, đồ ăn ngoài cái gì, chúng tôi không có gọi đồ ăn ngoài." Mẹ Nhậm Toàn Sinh cau mày, "Cậu giao nhầm rồi.”

"Không sao, phòng 203, ba bát canh cá, ba hộp cơm chiên, còn có rau trộn.” Tiểu ca ca giao đồ ăn không quan tâm đến những thứ này, cứ thế đặt xuống đất, muốn lấy hộp cơm ra.

"Đừng đặt xuống, đừng đặt xuống, bẩn sàn nhà.” Dì Nhậm Toàn Sinh hét lên ngăn cản, kéo mấy tờ giấy qua, "Để lên đây, để lên đây.”

Nhậm Toàn Sinh mím môi, toàn bộ mặt tối sầm lại.

“Anh muốn trả tiền bằng phương thức nào?”

“Tiểu Lê chắc là có việc phải làm, sợ chúng ta đợi lâu, nên gọi đồ ăn mang đến trước.” Tuy có chút không vui nhưng Nhậm Toàn Sinh vẫn không quên nói đỡ cho Từ Lê, "Mẹ, mẹ trả tiền trước đi."

Sắc mặt của mẹ Nhậm Toàn Sinh vô cùng khó coi, không thể dăm ba câu là có thể an ủi được.

Lúc này, em gái của bà còn pha thêm hai câu, "Chị, người ta đang đè đầu cưỡi cổ chị đấy."

"Em câm miệng cho chị."

Cho dù gọi đồ ăn bên ngoài cũng phải gọi khách sạn năm sao đẳng cấp, trải qua chuyện như vậy, mẹ Nhậm Toàn Sinh tức giận, không khỏi hít sâu một hơi để đè nén.

"Không nói thì không nói."

Hộp cơm vừa mở ra, xung quanh có một vòng dầu, mấy người đã đói bụng, dù không thích cũng vẫn phải nuốt xuống.

Sau khi thu thập tàn dư xong, một người khác đẩy cửa bước vào, nụ cười của Nhậm Toàn Sinh tắt ngấm trong nháy mắt.

“Đây, đặt hai cái rương lớn này xuống đất đi.” Mai Tử chỉ đạo hai người bạn nam tạm thời được thuê làm khuân vác.

“Mai Tử, Tiểu Lê đâu?” Nhậm Toàn Sinh hỏi.

"Bận rộn, anh cho rằng cậu ấy ăn no không có việc gì làm à, cậu ấy còn phải đi làm thêm, làm sao có thời gian đến hầu hạ anh." Mai Tử liếc nhìn hai người còn lại trong phòng bệnh, tuổi tác không sai biệt lắm, trong lúc nhất thời cũng không đoán ra mẹ Nhậm Toàn Sinh là ai.

Cô híp mắt cười ngọt ngào, “Dì thật trẻ trung, không nói cũng không biết ai là mẹ, cháu còn tưởng dì là chị.”

“Lời này của cô bé ta rất thích nghe.” Dì Nhậm Toàn Sinh che miệng tán dương.

"Cho nên mới nói, mẹ trẻ như vậy, bản thân có chân có tay, sao không thể tự mình nấu cơm, chuẩn bị đồ đi bệnh viện? Còn phải gọi con gái người khác đến giúp?"

Vừa nói, sắc mặt mấy người thay đổi đáng kể.

Mai Tử ngoảnh mặt làm ngơ, cúi xuống, xé thùng giấy ra, "Dì xem, thiếu đồ vệ sinh cá nhân đúng không, chỗ này có, thiếu quần áo đúng không, chỗ này cũng có, bình giữ nhiệt cũng thiếu đúng không, bản thân đi tiếp nước bên ngoài, nằm viện cần cái gì cần có đều có, dù sao những thứ này vốn là của con trai dì."

"Mai Tử, đây là ý gì?" Nhậm Toàn Sinh cố nén nộ khí, thanh âm thấp hơn mấy lần.

"Ý gì? Còn có thể có ý gì nữa, có nghĩa là chia tay, đúng rồi, Tiểu Lê nói, mấy thứ linh tinh trước kia anh đưa cho cậu ấy, cậu ấy cũng bỏ vào rương cho anh rồi, nhớ kỹ a, đừng tìm lý do hỏi đông hỏi tây."

"Mai Tử, gọi Tiểu Lê trực tiếp nói với tôi." Nhậm Toàn Sinh nghiến chặt hàm dưới.

"Anh còn mặt mũi bảo cậu ấy đến nói cho anh? Tôi nói cho anh biết, mẹ anh biết con trai bà ấy là một tên lừa dối, ăn vụng bị bắt quả tang, còn có mặt mũi gọi người tới nói."

"Cô gái nhỏ, chú ý thái độ của cô một chút, Toàn Sinh còn trẻ, tính tình không ổn định, cãi nhau coi như xong, nhưng có gì để so đo sao?" Nhậm gia điều hành một công ty thương mại cỡ tầm trung, trên dưới một hai trăm người, bình thường nhân viên nhìn thấy bà đều cẩn thận cung kính, một người một bà chủ, chênh lệch gần như không có tung lên trời, từng có lúc bà bị sỉ nhục ngay tại chỗ.

Mẹ Nhậm Toàn Sinh run lên vì tức giận.

"Đúng vậy, ăn vụng thì có vấn đề gì, đàn ông nào lại không ăn vụng?"

Mai Tử nâng mái tóc ngắn của mình lên, cười một cách ngây thơ, "Thật sự rất kỳ lạ, nói thế nào nhỉ, Nhậm Toàn Sinh, tôi nghĩ anh là người duy nhất, cũng là người giỏi nhất làm một chuyện, chính là nɠɵạı ŧìиɧ."

Cảm thấy như vậy là chưa đủ để xát thêm vào vết thương, Mai Tử trước khi rời đi còn quăng thêm mã thương, "Đúng rồi, Nhậm Toàn Sinh, Tiểu Lê muốn tôi nói với anh, người bảo cậu ấy đi bắt gian ngày hôm đó, chính là bạn tốt của anh, Lưu Trường Quân." Cô ấy cười ha ha điên cuồng, "Người ta đang chờ cạy góc tường của anh đấy, đồ ngốc."

Nhìn Nhậm Toàn Sinh đầu tiên là trì trệ, sau đó không thể tin mở to mắt, sắc mặt của hắn chuyển sang màu xám từng tấc.

Mai Tử vui mừng khôn xiết, lễ phép cúi đầu chào, hài lòng với thành tích đã đạt được.

"Bệnh nhân cần nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ không làm phiền mọi người nữa."

...

Lúc bước ra hành lang, Từ Lê đã đợi sẵn ở đó, Mai Tử chơi đủ rồi, một tay đặt trên vai cô, "Cậu giao cho tớ nói cái gì, tớ nói một mạch hết rồi, thật mẹ nó thoải mái."

"Bọn họ có gây khó dễ cho cậu không?"

"Không có không có, cậu không biết tớ là quả ớt nhỏ sao? Tớ thích nhất xem phim luân lý gia đình, mỗi lần xem tivi, tớ ước gì có thể đi vào xé bức bà bà, cậu đã lấp đầy khát vọng biểu diễn của tớ."

"Hơn nữa, Tiểu Lê, trước kia tớ nghĩ cậu quá mềm yếu, bây giờ mới biết được, cậu chỉ đơn giản là lười so đo." Nói nói, Mai Tử nghi ngờ hỏi, "Cậu còn chưa nói cho tớ biết, lần trước cậu ngủ với ai?"

"Bí mật." Nghĩ đến người kia, Từ Lê ngượng ngùng câu môi, "Đi thôi, cậu muốn ăn cái gì?"

"Lẩu cay, lẩu cay!"