Chương 20: Nhậm Toàn Sinh, chúng ta chia tay đi!

Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, cành lá của cây tử đằng đang đung đưa trong gió ngoài cửa sổ, ánh sáng ấm áp chan hòa, những chú chim hỉ thước màu tro đang hót líu lo, Từ Lê bị mắc kẹt trong ổ chăn mềm mại, không một mảnh vải.

Coi như mình đã có một giấc mơ rất dài và lộn xộn, nhưng vật nóng bỏng dán ở giữa khe mông lại nhắc nhở rõ ràng, không phải như vậy.

Người đàn ông đặt một bàn tay to ngang eo cô, Từ Lê nín thở, chậm rãi dời đi.

Chiếc váy nhỏ không bị phá, Từ Lê lấy chiếc áo phông sẫm màu và quần tây của Hạ Tắc mặc vào, lặng lẽ xuống giường.

Cánh cửa đóng sầm lại, người đàn ông trên giường mở mắt ra, một mảnh thanh minh.

Từ Lê đi đến phòng khách, phát hiện nó gọn gàng ngăn nắp, đống lộn xộn trên ghế sô pha đã được dọn sạch sẽ, mùi hương kia vẫn còn đó.

Một đêm âu yếm chỉ còn lưu lại sự xấu hổ, Từ Lê đột nhiên hoảng hốt, không biết phải đối mặt với Hạ Tắc khi tỉnh lại như thế nào.

Mở tủ lạnh ra, có những lát thịt gà hun khói, trứng gà, còn có rau xà lách, cô lựa nhặt một ít, làm bánh sandwich cho Hạ Tắc, rồi hâm một bình cà phê nóng.

Ngẩn ngơ nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cửa phòng ngủ chính, cô cắn cắn môi dưới, vẫn là không từ mà biệt.

Trở lại căn phòng thuê, Từ Lê thay quần áo, gấp gọn gàng, lúc đầu muốn cất vào tủ, nhưng quỷ thần xui khiến lại giấu dưới gối.

Không thể không thừa nhận, mùi của Hạ Tắc khiến cô cảm thấy an tâm.

Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Từ Lê ngước mắt lên, nhìn thấy Nhậm Toàn Sinh một thân mất tinh thần đi vào.

Cách cái giường, tưởng chừng như đã xa cách mấy đời.

Quần áo nhăn nhúm, cằm bờm xờm, hai mắt đỏ ngầu, trạng thái Nhậm Toàn Sinh gần như suy sụp, "Tiểu Lê, em có biết anh lo lắng như thế nào không? Anh gọi ba trăm cuộc điện thoại, một cuộc gọi em cũng không thèm nhận, trực tiếp kéo anh vào danh sách đen."

"Anh chạy đến thành phố D, còn đi khắp thành phố C, chỉ cần đó là nơi em đã từng đến, anh sẽ tìm kiếm từng nơi một, đi gõ cửa ký túc xá, hỏi các bạn học cùng em, không ai biết vợ anh đã đi đâu, em là muốn bức anh đến chết sao?"

"Tôi không có bức anh." Từ Lê bình tĩnh trả lời.

“Anh biết hiện tại em rất tức giận.” Nhậm Toàn Sinh ngồi ở bên kia giường, trên mặt tràn đầy hối hận, “Em phải cho anh một cơ hội giải thích, anh, anh .... Anh thề, đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn ......."

Hắn vội vàng lấy chiếc nhẫn từ trong túi quần ra, run rẩy đưa qua: "Tiểu Lê, anh đeo nhẫn cho em, đừng làm loạn nữa, bảo bảo, sau này anh sẽ không như vậy nữa...”

“Bao nhiêu lần?”

“Cái gì?” Chiếc nhẫn dừng lại giữa không trung.

"Từ một năm trước tôi phát hiện anh nɠɵạı ŧìиɧ, đến bây giờ, bao nhiêu lần rồi?” Từ Lê mấp máy môi, “Có lẽ không chỉ một lần, cũng có thể không chỉ hai lần, có lẽ trong số đó có vô số lần.”

Câu nói vô số lần, nhẹ như lông hồng.

Tuy nhiên, nó đã đè sập vận may của Nhậm Toàn Sinh.

Hắn lập tức quỳ xuống.

"Tiểu Lê, lần này thật sự là anh sai, anh đáng chết, em muốn đánh muốn mắng anh cũng được, chúng ta ở bên nhau năm năm, năm năm không phải chuyện đùa..."

Từ Lê không muốn cho mình cơ hội để mềm lòng, "Toàn Sinh, chúng ta chia tay đi."

Nhậm Toàn Sinh ngây ngốc.

"Anh ở thành phố C có nhiều bạn như vậy, tìm chỗ ở chắc cũng không khó, nhưng căn phòng này là do tôi đứng tên thuê, cho nên tôi chỉ có thể ở lại đây."

"Tiểu Lê......."

"Đồ của anh, tôi sẽ thu dọn rồi đóng gói gửi cho."

"Anh sẽ không chia tay..."

"Bộ chìa khóa anh giữ để mở cửa, nếu anh không trả lại, tôi sẽ đánh lại ổ khóa."

"Tiểu Lê, anh nói không chia tay!" Nhậm Toàn Sinh rống to.

Từ Lê giữ im lặng, nhìn thẳng vào hắn.

Sự im lặng giống như một cây nho im lặng, siết chặt l*иg ngực của họ.

Năm năm, từng chút một, từ những năm tháng thanh xuân đến thành phố náo nhiệt.

“Anh sẽ không chia tay, Tiểu Lê, anh yêu em, anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ chia tay với em.” Hai mắt Nhậm Toàn Sinh đỏ hoe.

“Nếu không chia tay, chẳng lẽ muốn tôi làm bộ điềm nhiên, coi như không có chuyện gì mà tiếp tục sao?” Từ Lê nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, “Khi lên giường ngủ với người khác, anh có từng nghĩ đến tôi không? Dù chỉ là một chút?"

"Tiểu Lê, anh tuyệt đối không phải bao biện, nhưng anh là đàn ông, có nhu cầu, mỗi một lần đều là qua loa kết thúc, anh không dám ép buộc em, anh còn có thể xử lý như nào đây?"

Nói về điều này, nếu lừa dối cơ thể của mình được coi là một sự phản bội, Từ Lê không phải là người không có trách nhiệm.

"Từ Lê, tất cả đàn ông đều giống nhau, anh căn bản không có tâm tư với những người phụ nữ khác, bất quá chỉ là gặp dịp thì chơi đùa mà thôi, mặc kệ em gặp qua bao nhiêu đàn ông, tất cả đều giống nhau, nhưng bọn họ có thể đối tốt với em như anh sao? Trung thành như vậy? Dù chỉ một lần, anh chưa từng nghĩ đến việc phải rời xa em."

Từ Lê không thể tin trừng to mắt, lần đầu tiên cô nhận ra, chàng trai bung dù vì cô đã sớm biến mất trong dòng chảy của thời gian, không bao giờ được nhìn thấy một lần nữa.

"Toàn Sinh, anh biết, chuyện đáng buồn nhất chính là gì không?” Bất đắc dĩ đến cực điểm, cô cười khổ, “Cho dù anh không trân quý tôi, anh cũng cho rằng, trên đời này không có người đàn ông nào sẽ trân quý tôi đúng không?”

“Anh không có ý này.” Nhậm Toàn Sinh vội vàng giải thích.

"Cho dù anh không chung thủy, anh nɠɵạı ŧìиɧ, anh lừa gạt hết lần này đến lần khác, tôi một lần lại một lần tha thứ cho anh, anh vẫn cho rằng hẳn là tôi may mắn nên mới có được một người đàn ông như anh đúng không?"

"Không phải như vậy....."

Từ Lê ngày thường dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận, lần đầu tiên sắc bén như vậy, Nhậm Toàn Sinh không thể chống đỡ được, lắp bắp hồi lâu cũng không giải thích được mọi chuyện.

"Tôi thường thức dậy vào nửa đêm, tôi liền nghĩ, có phải anh lại giấu giếm tôi đi đâu đó không, tại sao trong tủ lại ít áo mưa hơn?"

"Toàn Sinh, anh còn muốn tôi nói lại sao?"

"Đừng nói nữa, anh biết em rất tức giận, anh đáng chết ..."

Nhậm Toàn Sinh nhào lên ôm lấy cô, mặc kệ Từ Lê giãy giụa, hắn thô bạo, kịch liệt mà liều mình hôn lên tóc, tai, cổ của cô, thậm chí còn cố gắng xé quần áo của cô.

Từ Lê vô cùng sợ hãi, trong cơn hoảng loạn, cô trở tay bốp một cái.

Quay đầu, trên mặt hắn có dấu tay mờ nhạt.

Một cái tát bất ngờ đánh thức Nhậm Toàn Sinh đang điên cuồng.

Đường viền cổ áo bó sát của chiếc áo phông đã vẽ một vết đỏ đậm trên cổ Từ Lê, cô cảnh giác lùi lại cho đến khi chạm vào tường.

"Anh ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh, ra ngoài."

“Thực xin lỗi, Tiểu Lê, không phải anh cố ý.” Nhậm Toàn Sinh cảm thấy áy náy, lại tự tát mình một cái, “Anh quá gấp, anh chỉ là quá gấp.”

“Ra ngoài.” Từ Lê chỉ vào cửa.

"Anh ra ngoài, anh ra ngoài, Tiểu Lê, trước tiên em bình tĩnh lại, chúng ta không nói chuyện, anh cũng không ép buộc em, em cũng đừng vội kết luận, được không?"

Nhậm Toàn Sinh lùi lại, thu thập vài bộ quần áo và sách rồi nhét vào ba lô, hắn không dám lại gần Từ Lê dù chỉ một bước.

"Anh sẽ đến nhà của một người bạn ở vài ngày, em muốn bao nhiêu thời gian, anh đều cho em, nhưng, Tiểu Lê, đừng kéo anh vào danh sách đen."

"Toàn Sinh, ra ngoài."