Chương 2: Lần sau nhớ đóng cửa!

Từ Lê đang dựa vào đầu cầu thang, quay mặt về phía cửa sổ, hoa tử đằng trải khắp cửa sổ, đầu hạ là lúc tử đằng treo rủ xuống, hoa kết thành chùm, giữa hạ là lúc được những chiếc lá dày lấp đầy, quả từng đống, lúc ấy biết rất rõ ràng cư xá này so với phòng cho thuê ở xung quanh đắt hơn một nửa, bọn họ vẫn là kiên trì đồng ý thuê .....

Để thuê được căn phòng này, cô đã có nhiều cuộc cãi vã với Nhậm Toàn Sinh.

Nói là ồn ào thì hơi quá, cô chịu thua.

Đối với việc thêm một nửa số tiền thuê nhà, Từ Lê đã bù đắp bằng cách làm việc bán thời gian sau giờ học.

Nhậm Toàn Sinh là bạn trai đầu tiên của Từ Lê, hắn ở thành phố D nhưng đến thành phố C để học đại học, hai người ở chung, đối với Từ Lê, không có gì hơn có ý nghĩa khác.

Đây là một ngôi nhà.

Một ngôi nhà cô cực kỳ khát vọng.

Cô mua đủ thứ lặt vặt cho nhà như cặp chén, đôi dép, bộ ga giường .... Đi đâu cô cũng thể hiện quyết tâm tay trong tay.

Từ Lê đã không còn lối thoát, lúc ấy, vì có thể đến thành phố D với Nhậm Toàn Sinh, cô đã náo rất nhiều lần với ba mình, vợ hai của ba cô đã tới khuyên cô nhưng cô vẫn không mềm lòng.

Đây là cuộc nổi loạn lớn nhất trong cuộc đời cô.

Không ai có thể lý giải được, mặc dù dì đối xử tốt với cô, nhưng thân ở trong một nhà ba người, Từ Lê liền giống như người thứ tư buộc phải chen chân, tùy hứng không được, làm nũng càng không.

Mặc dù tính cách của Nhậm Toàn Sinh là điên cuồng và thô bạo, nhưng bản chất của hắn là luôn bảo vệ cô. Ở trường cao trung, mặc kệ trời mưa hay gió, trà sữa ấm áp vào buổi sáng chưa bao giờ bị dừng lại, cô làm bài tốt khiến không ít người đỏ mắt ghen tị, có mấy lần bị ném vở đi, cũng là Nhậm Toàn Sinh thay cô tìm chúng về.

Kết giao năm năm, sống chung hai năm.

Nhậm Toàn Sinh đến cùng đã bắt đầu thay đổi từ khi nào?

Siết chặt túi ni lông đựng mấy quả táo, Từ Lê lấy điện thoại di động trong túi ra, [ Sau một giờ nữa bạn học phải về rồi phải không? ]

Lối thoát hiểm mở ra, Từ Lệ không kịp tránh, vội vàng thu người lại, ở bậc thang thứ hai ngồi xuống, gục đầu xuống, giả vờ nghịch điện thoại di động.

Trong nội tâm cô nhảy bịch một cái.

Đôi giày da vững vàng bước tới gần, một bóng người từ phía sau chụp xuống, Từ Lê biết nấu ăn, lại rất nhạy cảm với mùi, trên người vừa tới có mùi nước hoa rêu sồi, như một làn gió mùa hè rực rỡ phật đến.

Khuôn mặt khẩn trương của Từ Lê gần như dán vào màn hình điện thoại.

"Em là người ở đây sao?"

Đó là một người đàn ông có giọng nói trầm ấm từ tính, lời nói cũng rõ ràng, Từ Lê là thanh khống, đáy lòng run lên, không dám ngẩng đầu.

"Ân.” Cô nhỏ giọng trả lời.

Thấy người che che lấp lấp, người đàn ông cảm thấy kỳ quái.

"Phòng nào?”

“Ở lầu ba......”

"Phòng nào ở lầu ba?” Người đàn ông tiếp tục đề ra nghi vấn, giọng điệu mặc dù khách khí nhưng lại tràn ngập cảm giác xa cách cường ngạnh. "Em định cứ cúi đầu như vậy nói chuyện với tôi sao?"

"Không phải......" Từ Lê sợ hãi trả lời, nghe theo chỉ lệnh đứng lên, một quả táo rơi ra khỏi túi ni lông, bịch bịch bịch lăn xuống mười mấy bậc cầu thang, cô không dám quay đầu lại kiểm tra, chỉ có thể âm thầm cảm thấy đau lòng. "Tôi ở phòng số hai lầu ba.”

"Phòng số hai lầu ba?” Thanh âm tràn đầy nghi hoặc.

"Vâng, đúng rồi, tôi mua đồ xong đang muốn về nhà.” Từ Lê cầm điện thoại đổ mồ hôi, “Tôi sống ở đây hai năm rồi, lão giáo sư ở tầng dưới nhận ra tôi.”

Người đàn ông cân nhắc xem lời nói là thật hay giả, một lúc sau lại hỏi.

"Trông tôi rất đáng sợ sao? Em từ đầu đến cuối đều có không nhìn tôi."

"Cái gì?" Từ Lê ngẩng đầu, ngây ngốc đối đầu với đôi mắt u sầu.

Người đàn ông này cao hơn cô ít nhất một cái đầu, anh đẹp trai, nhưng điều đó cũng chưa đủ để hình dung anh.

Anh đeo kính gọng vàng, sống mũi thẳng, môi sắc hồng nhuận, mặc áo sơ mi trắng và quần tây xám đen thẳng tắp, cả người cao quý thanh lãnh, tựa như không ăn khói lửa.

“Em là cặp đôi sống ở lầu ba phòng số hai sao?”

Hạ Tắc lãnh đạm, ánh mắt quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ ngực cao ngất đầy đặn, eo thon thả, cùng với chân thẳng trần trụi trắng nõn mềm mại.

Rõ ràng là cô ăn mặc chỉnh tề, áo phông tròn, váy phẳng, đi tất mèo và giày thể thao màu trắng, nhưng Từ Lê lại cảm thấy xấu hổ khi bị lột trần.

Mũi chân không được tự nhiên co về phía sau.

“Theo như tôi được biết, phần lớn những người thuê nhà ở đây đều đơn thuần chất phác, chất lượng kiến trúc phòng ở cũng tốt.”

“Vâng .....” Từ Lê ngoan ngoãn đồng ý.

“Cách âm theo lý tới nói phải rất khá.”

“Vâng .....” Từ Lê cũng đồng ý với điểm này.

"Cho nên." Hạ Tắc lạnh lùng liếc mắt một cái, "Lúc làm chuyện đó không thể đóng cửa sổ lại sao? Em không phải là muốn cho tất cả mọi người nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của em đấy chứ?"

Từ Lê đột nhiên buông túi ni lông trong tay, quả táo rơi xuống đất.

Sắc mặt trắng bệch, cô nhìn thẳng vào anh.

Hạ Tắc nhìn thấy cô sợ tới mức nói không nên lời, bờ môi liều mạng run rẩy, lúng túng nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.

Anh không phải là người thích bỏ đá xuống giếng, anh ngồi xổm xuống, nhặt từng quả táo bỏ vào túi ni lông, nhét lại vào tay cô: "Tôi ở cạnh phòng em, động tĩnh khó tránh khỏi nghe được rõ ràng chút. Lần sau nhớ đóng cửa ban công."

"Vâng ..... Thật xin lỗi." Thật lâu sau Từ Lê mới có thể nói lên lời.

"Quên đi."

Thái độ ngoan ngoãn cùng lời xin lỗi chân thành của cô gái rõ ràng khiến Hạ Tắc hài lòng, anh khẽ gật đầu hài lòng rồi rời đi.



Từ Lê đứng trên cầu thang thêm khoảng mười phút nữa, nhưng đầu óc cô vẫn còn ong ong.

Người đàn ông kia nói rằng tiếng rêи ɾỉ quá lớn, nhưng Nhậm Toàn Sinh, chính là chê cô không thể rêи ɾỉ được.

Lần đầu tiên của hai người bọn họ là thuê phòng trong một khách sạn nhỏ, cô rất thẹn thùng, trung quy trung củ, cô chỉ cởi váy khi tắt toàn bộ đèn trong phòng.

Vẫn là lên giường nhiều lần sau, cô mới dám mở mắt nhìn thân thể trần trụi của Nhậm Toàn Sinh.

Kết giao được năm năm, hai người có vô số lần ân ái, cô chậm rãi ướŧ áŧ, lại thận trọng không buông ra, Nhậm Toàn Sinh không có tính kiên nhẫn lắm, lúc đầu hắn còn dành nửa tiếng để làm màn dạo đầu cho cô, đến sau này, cầm bôi trơn, qua loa một vòng, liền muốn tiến vào.

Khi nó được đưa vào, nó luôn khiến cô choáng váng vì đau.

Sau một thời gian, cô dường như có một chút niềm vui, nhưng cô không được trải qua cảm giác cao trào hay cảm giác bồng bềnh muốn chết được đề cập trong cuốn sách.

Tuy vậy, cô vẫn yêu Nhậm Toàn Sinh.

Nhậm Toàn Sinh mấy lần không phát tiết được, trách cô tay chân cứng ngắc, không đủ mị hoặc, không biết rêи ɾỉ.

Tất cả kinh nghiệm của Từ Lê đều đến từ Nhậm Toàn Sinh, cô không biết làm thế nào để thỏa mãn hắn.