"Đừng cho mẹ con biết con tìm cha?" Thẩm Mặc Thần nhắc nhở.
"Được, ông đây đi ăn cơm." Viêm Viêm bất đắc dĩ nói.
"Cha sẽ gửi phí dịch vụ hôm nay cho con."Ánh mắt Thẩm Mặc Thần sắc bén khóa lại Thụy Khắc nói.
Viêm Viêm vui vẻ, giơ lên nụ cười: "Cha già, con sẽ làm hậu thuẫn kiên cường nhất cho cha."
Thẩm Mặc Thần cúp điện thoại, trầm đôi mắt xuống, suy nghĩ sâu xa, trong đôi mắt đen như mực hiện lên tia sáng.
Hiện tại anh đã biết rõ, ngà tụ hội đó, vì sao Thủy Miểu Miểu nhìn thấy Thụy Khắc khác thường như vậy, còn chủ động nói riêng với Thụy Khắc.
Cũng minh bạch, vì sao cô nói láo Viêm Viêm là con của anh rể cô.
Người phụ này, dùng hết khí lực bảo vệ con của cô.
Lúc đầu Thẩm Mặc Thần nghe cô và người đàn ông khác ăn cơm, tức giận, hiện tại, ngược lại, tan thành mây khói.
Anh gọi điện thoại cho Thường Khải Văn, ra lệnh: "Cậu đi xác định một chút, Thẩm Gia Xương có ra khỏi nhà hay không."
"Mười hai rưỡi trưa ông ta sẽ lên xe lửa, hiện tại hẳn là ở trên xe lửa rồi." Thường Khải Văn báo cáo.
"Sắp xếp một chút, nửa giờ sau tôi mang Thủy Miểu Miểu đi gặp ông nội." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
Thủy Miểu Miểu và Thụy Khắc đi ra, cô liếc mắt liền thấy được chiếc Rolls-Royce màu đen dừng ở bên lề đường, giống như là... Thẩm Mặc Thần.
Sống lưng cô phát lạnh.
Thật sự là san bằng một lớp, một lớp khác lại mở.
Thật vất vả giải quyết Thụy Khắc, lại tới nhân vật hung ác hơn Thụy Khắc.
"Tôi đưa cô đi làm." Thụy Khắc nói.
"Không cần, tôi xin nghỉ." Thủy Miểu Miểu cự tuyệt nói.
"Vậy cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi." Thụy Khắc mở cửa xe Lamborghini.
"Tôi phải đi gặp... Gặp bạn trai tôi, anh đưa tôi qua, không thích hợp." Thủy Miểu Miểu vừa cười vừa nói.
Thụy Khắc hé miệng, khẽ run bờ môi, không muốn tin tưởng hỏi: "Ngươi có bạn trai sao?"
"Ừm, là bạn của anh rể tôi, tôi và anh ấy nói chuyện lâu rồi." Thủy Miểu Miểu vừa cười vừa nói.
"Vậy sao cô không có nói cho tôi biết?" Thụy Khắc mất mát hỏi.
"Anh cũng không có hỏi, tôi đi đây." Thủy Miểu Miểu sợ Thụy Khắc phát hiện xe Thẩm Mặc Thần, cố ý đi đến con đường khác có trạm xe buýt.
Thụy Khắc hô với bóng lưng Thủy Miểu Miểu: "Không sao, tôi không ngại cô có bạn trai, dù sao tôi cũng có vị hôn thê, chúng ta cứ tìm hiểu."
Thủy Miểu Miểu nhịn xuống xúc động mắt trợn trắng, giả bộ như không biết Thụy Khắc, bước nhanh đi lên phía trước.
Loại chuyện này, anh ta kêu ra không sợ đánh sao?
Cũng không biết Thẩm Mặc Thần có nghe hay không.
Trên trán Thủy Miểu Miểu hiện 3 đường hắc tuyến.
Điện thoại di động của cô vang lên.
Thủy Miểu Miểu nhìn là Thẩm Mặc Thần, kiên trì nghe.
"Ở đâu?" Thẩm Mặc Thần hỏi.
"Trên đường trở về." Thủy Miểu Miểu chột dạ nói.
Cô ngẩng đầu một cái, liền thấy xe Thẩm Mặc Thần dừng ngay trước mặt của cô.
Thủy Miểu Miểu ngây ngẩn cả người.
Thẩm tổng, có đùa người khác như vậy sao?
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần sắc bén khóa cô lại, cằm hất qua cửa xe, ra lệnh: "Lên xe."
Trong lòng Thủy Miểu Miểu run sợ mở cửa kế bên tài xế, lên xe.
Thẩm Mặc Thần quay cửa xe lên, lái xe ra ngoài.
Thủy Miểu Miểu thận trọng đánh giá sắc mặt của anh.
Thẩm Mặc Thần nghiêm nghị, mắt nhìn về phía trước, không nói.
Trong xe bao phủ áp suất thấp.
"Cái kia, kỳ thật, trước đó tôi chỉ thấy qua Thụy Khắc, có lần, anh ta kém chút đυ.ng con của tôi, vừa rồi, anh ta lại đυ.ng phải con tôi, ăn cơm với con tôi, tôi không thể không đến." Thủy Miểu Miểu lập lờ nước đôi giải thích, tóm tắt 1000 chữ.
"Ừm." Thẩm Mặc Thần lên tiếng.
Thủy Miểu Miểu nhìn không ra cảm xúc chân thực của anh.
Anh là tức giận, hay là tin tưởng cô.