Thủy Miểu Miểu vội vàng muốn đứng lên, nhưng mắt cá chân truyền đến đau đớn.
Coi như chạy, cô cũng không chạy được khỏi người đàn ông trước mắt này.
Đúng lúc Thủy Miểu Miểu gấp gáp, nghe được một giọng trêu tức vang lên.
"Thủy Miểu Miểu, đường lớn thông thoáng không đi, cô đi đường nhỏ rậm rạp, là cố ý nếm thử đời người khác ư?"
Thủy Miểu Miểu ngẩng đầu.
Thẩm Mặc Thần vòng hai tay trước ngực, đứng dưới ánh đèn đường, câu lên nụ cười.
Ngọn đèn u ám bao phủ cho anh một tầng sương mù, như từ trên trời giáng xuống.
"Thẩm Mặc Thần." Thủy Miểu Miểu không lo nghĩ được vì sao anh lại ở chỗ này? Đứng lên, chạy về phía Thẩm Mặc Thần.
Nhưng cô đi quá gấp, thân thể không nghe não chỉ huy, vấp chân, thân thể lao về trước.
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên lo lắng, nhanh chóng tiến lên.
Thủy Miểu Miểu ngã đυ.ng vào trong ngực anh, anh ôm eo cô.
Cuối cùng Thủy Miểu Miểu đứng vững.
Trong mũi, là mùi thơm thanh nhã trên người anh, trên lưng, là nhiệt độ bàn tay nóng rực.
Mặt, lập tức đỏ lên.
Không quen gần đàn ông như thế.
Thủy Miểu Miểu đẩy tay anh ra, biểu lộ cứng rắn nói: "Cảm ơn."
Thẩm Mặc Thần liếc nhìn cô, trong mắt đen kịt lóe lên ánh sáng: "nhìn cô như không có ý muốn cảm ơn. Nếu như không thành tâm, vậy quên đi."
Thẩm Mặc Thần quay người muốn rời khỏi.
Thủy Miểu Miểu quay đầu, cảnh giác nhìn trong hẻm nhỏ.
Người đàn ông mặc áo da đã chạy mất.
Thế nhưng, cô sợ hắn ta còn đi theo cô.
Hiện tại cô khập khễnh, chạy không nhanh, nơi này lại không thể bắt xe, nếu như tên biếи ŧɦái vừa rồi đuổi theo, cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay rồi.
Thủy Miểu Miểu bắt lấy cánh tay Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần ngoái nhìn, ánh mắt thanh đạm liếc nhìn tay cô một chút.
Thủy Miểu Miểu buông ra, liếʍ môi một cái, hắng giọng nói: "Tôi là thật tâm thành ý cảm ơn."
Thẩm Mặc Thần nhìn đôi mắt cô.
Bờ môi vừa bị côliếʍ qua, hiện ra lộng lẫy.
Thẩm Mặc Thần câu lên nụ cười tà mị, hai tay vòng ngực, thân thể hơi cúi, khuôn mặt tuấn tú mở rộng trước mặt cô, nói ra: "Thành ý đâu? Không nên nói miệng mà có bằng chứng."
Cô và anh áp sát quá gần.
Thủy Miểu Miểu có thể cảm giác được hơi thở anh phả trên mặt cô.
Tới một mức độ nào đó, Thẩm Mặc Thần để cho người ta cảm thấy nguy hiểm hơn tên biếи ŧɦái kia.
Thủy Miểu Miểu lui về sau một bước, rủ đôi mắt xuống, nói ra: "Hôm khác tôi mời anh ăn cơm."
Anh mắt Thẩm Mặc Thần trở nên tuyệt đẹp, đứng thẳng người, đùa giỡn nói: "Ngày khác đã rất khách khí, còn mời ăn cơm, cô xác thực rất có thành ý."
Ngày khác...
Thủy Miểu Miểu trầm mặt một chút, hỏi: "Thẩm Tổng, anh luôn dùng loại phương thức này nói chuyện với phụ nữ sao?"
Thẩm Mặc Thần cười một tiếng, cúi người, cánh tay phải vòng ra sau đùi Thủy Miểu Miểu, tay trái ôm eo cô, cưỡng ép ôm cô.
"Trên thực tế, tôi thích phương thức tự làm." Thẩm Mặc Thần trả lời vẫn đề của cô.
Thủy Miểu Miểu nhăn nhó, cảnh giác nói: "Anh buông tôi ra, tự tôi đi."
Thẩm Mặc Thần nhìn xuống cô: " Cô chắc chắn chứ?"
Thủy Miểu Miểu nhìn thấy giảo hoạt và chắc chắn trong mắt anh, trầm ổn không đổi, giống như tất cả đều ở trong lòng bàn tay của anh.
Anh sẽ không buông tay như vậy, vứt cô trên mặt đất, sau đó nói với cô, cô còn xác định không?
Cô cảm thấy lấy tính tình của Thẩm Mặc Thần, anh tuyệt đối làm được loại chuyện này.
Được rồi.
Cô đẹp mắt không ăn thiệt thòi trước mắt đi.