Thủy Miểu Miểu nghe được giọng của anh có chút dừng lại.
Hai chữ Thủy Thủy này từ trong miệng của anh phát ra, đặc biệt lưu luyến, lại có loại cảm giác rất quen thuộc.
"Vị tiên sinh này, có gì tôi có thể giúp anh không?" Thủy Miểu Miểu tiêu chuẩn ngọt ngào, cười hỏi.
Thẩm Mặc Thần cười yếu ớt: "Vừa rồi ăn cơm, lúc đầu nói là bạn tôi mời, thế nhưng, khi tính tiền, cô ấy lại chốn mất, cô cảm thấy tôi phải làm gì?"
Giọng của anh rất có từ tính, tiếng cười như âm thanh thiên nhiên, cho người ta liên tưởng, đặc biệt thích hợp làm người dẫn, sẽ cho người sa vào trong tiếng nói của anh.
Nhưng mà, Thủy Miểu Miểu nghe được rõ ràng anh trêu chọc, trong nháy mắt, nhớ tới vì sao quen thuộc như vậy!
Mẹ nó.
Đối phương là Thẩm Mặc Thần.
Anh thật đúng là với nhàm chán, gọi điện thoại đến.
Thủy Miểu Miểu không nhịn được cười xùy một tiếng, lại nghĩ tới chính mình còn đang thu âm, dùng tiếng cười che giấu, nói ra: "Nhân sinh cần phải bỏ tiền ra mua giáo huấn, chưa chắc không phải chuyện tốt, loại bạn này, tốt nhất tiên sinh kính trọng nhưng không gần gũi."
"Kính trọng nhưng không gần gũi sao?"Giọng Thẩm Mặc Thần chìm một chút, khiêu mi: "Tôi chuẩn bị đòi tiền trở về, cô cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Thủy Miểu Miểu lúc thì đỏ, lúc thì trắng.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười, trả lời: "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nhân sinh nơi nào không gặp lại, đàn ông hào phóng, sẽ càng có mị lực."
"Cô không giống như người thích đàn ông hào phóng." Thẩm Mặc Thần có ý riêng nói.
Thủy Miểu Miểu cảm thấy mình nói với anh, có thể sẽ bại lộ nhận biết của họ, để cho người nghe chê cười, lộ ra nụ cười sáng tỏ tiêu chuẩn, nói: "Làm sao lại thế? Con gái đều thích đàn ông hào phóng. Được rồi, tặng anh một ca khúc."
Thủy Miểu Miểu dịu dàng cắt điện thoại nói: "Đến từ Tề Tần đại ca ( chuyện cũ như gió), nhân sinh giống như chỉ mới gặp gỡ lần đầu, chuyện gì gió thu buồn vẽ ra, không bằng tùy gió chết đi, duyên tụ duyên tan."
Thủy Miểu Miểu run sợ cẩn thận trong lòng, hoàn thành thu âm hôm nay.
Cô từ phòng thu âm đi ra, đυ.ng một đồng nghiệp trực ban hôm nay.
"Thủy Thủy, buổi tối hôm nay cô vẫn đi về sao?" Sắc mặt đồng nghiệp kỳ lạ mà hỏi.
"Ừm, thế nào?" Nếu như cô bắt xe, đoán chừng buổi tối mất mười mấy đồng, mà một tháng tiền lương của cô mới 1800, không nỡ.
"Tin tức tối hôm nay khả năng cô không thấy, nghe nói hiện tại gần chỗ chúng ta xuất hiện biếи ŧɦái, đã cưỡиɠ ɧϊếp ba thiếu nữ than xuân, cô vẫn là cẩn thận một chút." Đồng thời nhắc nhở.
Thủy Miểu Miểu cười một tiếng, đùa giỡn nói: "Biếи ŧɦái muốn ra tay khẳng định cũng phải tìm yếu đuối, loại hung hãn như tôi, không phải tìm tai vạ sao?"
Đồng nhiệp bị Thủy Miểu Miểu chọc cười, nói ra: "Dù sao trên đường cẩn thận một chút."
"Ừm, cám ơn."
Thủy Miểu Miểu đi ra khỏi công ty.
Ninh Xuyên mười hai giờ, đã khôi phục yên tĩnh, giống như sư tử ngủ say, chỉ có đèn đuốc.
Thủy Miểu Miểu vì đi tắt, đi đường nhỏ.
Bời vì quá mức yên tĩnh, cô nghe được ngoài tiếng bước chân cô, vẫn còn có người, trong mơ hồ, giống như còn có một số tiếng thở không hài hòa.
Thủy Miểu Miểu dừng bước lại, trong đầu nhớ tới chuyện vừa nghe: Gần đây xuất hiện biếи ŧɦái.
Không chỉ có rùng mình.
Thủy Miểu Miểu nhìn ra sau, trong ngõ nhỏ không có một ai.
Chẳng qua dưới mặt đất cạnh gốc cây, loáng thoáng chiếu ra một bóng người.
Cô căng thẳng trong lòng, lưng bắt đầu phát lạnh, bước nhanh chạy về phía trước.
Sau lưng, tiếng bước chân kia cũng đuổi rất gấp.
Thủy Miểu Miểu không có chú ý dưới chân, bị vấp, ngồi sập xuống đất, quay đầu, một người mặc áo da đen câu lên nụ cười hung ác nham hiểm, đi về phía cô.