Chương 3: Cậu thích cô nhóc vừa rồi ư?

Thẩm Mặc Thần khóa chặt bóng lưng Thủy Miểu Miểu, giữ kín như bưng, đôi mắt càng ngày càng đen kịt, chậm rãi, anh liếc về phía Giang Nam Phong, hỏi: "Cậu thật muốn để tôi tới giảng sao?

Giang Nam Phong nghiêm túc, hai tay ôm quyền, khẩn cầu nói: "Xin nhờ, anh hai, tôi vừa tiếp nhận cái trường học này, rất cần người có địa vị ảnh hưởng xã hội thành công như cậu, chỉ cần cậu chịu đến, tôi làm trâu làm ngựa cho cậu cũng được."

Thẩm Mặc Thần động khóe miệng, trong mắt lóe lên tinh quang, nói ra: "Ảnh hưởng xã hội, tôi muốn lên khóa của cô nhóc kia, chẳng qua một tuần chỉ giảng 1 lần, muốn điều chỉnh làm sao, tự cậu nhìn mà xử lý."

Giang Nam Phong chớp mắt, có chút kinh ngạc.

Trước đó, anh ta vì để cho Thẩm Mặc Thần đến giảng một bài, dây dưa Thẩm Mặc Thần một tháng, vừa bưng trà đổ nước, còn giúp anh đi Pháp một chuyến.

Nhưng lần này, một anh hai điên cuồng công việc, thế mà bởi vì làm một cô nhóc, nguyện ý đến dạy học.

Hầu kết Giang Nam Phong nhấp nhô, nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng hỏi: "Anh hai, cậu thích cô nhóc vừa rồi ư?"

Thẩm Mặc Thần liếc về phía anh ta, trong mắt tĩnh mịch trầm tĩnh sâu không thấy đáy, lại có loại khí thế cường đại để Giang Nam Phong im miệng.

Anh ta đánh vào miệng mình một cái: "Xem cái miệng tôi này! Sao anh hai lại nhìn trúng nha đầu giảo hoạt đó?"

Thẩm Mặc Thần dò xét Giang Nam Phong một chút, giữ kín như bưng nói: "Đưa hồ sơ của cô ta cho tôi, tôi muốn xem."

"A? Nha." Giang Nam Phong lên tiếng, nói thầm trong lòng, chẳng lẽ người khiến Thẩm thái tử mang theo chìa khoá kim cương động tâm ra đời?

...

Thủy Miểu Miểu mới ra khỏi trường học không lâu, liền thấy phía trước có một phụ nữ bụng lớn.

Dưới chân của cô ấy là một vũng nước, bời vì đau đớn, sắc mặt tái nhợt, ngũ quan đều vặn vẹo, khom người, tay chìa về phía đường cái bắt xe.

Rất nhiều xe gào thét đi qua, không có một chiếc dừng lại, mà bên cạnh phụ nữ có thai lại không có người khác.

Thủy Miểu Miểu vội vàng chạy tới, đỡ lấy phụ nữ có thai, lo lắng hỏi: "Chị có khỏe không?"

Phụ nữ có thai thở không vững vàng nói: "Tôi sắp sinh, cô có thể giúp đỡ hay không, đưa tôi đi bệnh viện."

"Được, chị chờ một chút." Thủy Miểu Miểu đứng ở bên lề đường lo lắng bắt xe.

Nhưng phần lớn đều không dừng lại, có chậm lại, nhìn thấy ven đường là phụ nữ có thai sắp sinh, sợ làm bẩn xe, cũng sợ tìm phiền toái, lại lái qua.

Thủy Miểu Miểu nhìn sang phụ nữ có thai đau đều nằm dưới đất, cắn răng, chạy ra giữa đường, giang hai tay, ngăn cản một chiếc Chevrolet Cruze.

Cruze bị ép dừng lại.

Thủy Miểu Miểu chạy tới chỗ cửa sổ.

Thủy Miểu Miểu vẫn không nói gì, nữ chủ xe Cruze trừng mắt nhìn Thủy Miểu Miểu mắng: "Cô có bệnh à, muốn tìm chết thì đi nhảy sông, đừng hại tôi, cút."

Cô ta nói xong, không nói lời gì đóng cửa xe lên, lái đi.

Thủy Miểu Miểu bất lực đứng ở bên lề đường, một chiếc Bentley dừng lại trước mặt cô.

Cửa xe hạ xuống.

Ánh mắt u sâu của Thẩm Mặc Thần nhìn Thủy Miểu Miểu nóng nảy, hỏi: "Sao vậy?"

Thủy Miểu Miểu nhìn thấy Thẩm Mặc Thần, không lo được tâm tư gì, xin giúp đỡ nói: "Bên kia có một phụ nữ có thai, sắp sinh, tôi không bắt được xe, anh có thể giúp không?"

"Đương nhiên." Thẩm Mặc Thần không chút do dự đẩy cửa xe ra, dưới chỉ dẫn của Thủy Miểu Miểu thấy được cái người phụ nữ có thai nằm dưới đất.

Anh không chút do dự ôm lấy phụ nữ có thai chạy về phía xe mình.

Thủy Miểu Miểu nhìn bóng lưng Thẩm Mặc Thần, anh tụ phụ, dáng người thẳng tắp, nhã nhặn như gió xuân, như là đạp trên ánh sáng mà đến.

Ánh nắng rơi trên người anh, hình thành vầng sáng màu vàng.

Đẹp trai có chút kinh động như gặp thần tiên.

Thủy Miểu Miểu không kịp hoa si, nhặt túi của người phụ nữ có thai dưới đất, bước nhanh đuổi theo Thẩm Mặc Thần.