Thủy Miểu Miểu chạy tới trước mặt anh, vươn tay ra nói: "Đưa thẻ công tác cho tôi."
Thẩm Mặc Thần cười khẽ, đôi mắt liếc nhìn quần áo của cô, khác lạ hỏi: "Cô không định trả quần áo cho tôi sao? Hay là, muốn ngày mai gặp lại tôi?"
Mặt Thủy Miểu Miểu hơi đỏ lên.
Cô vừa về đến, liền ăn cơm, cơm mới ăn vài miếng liền nhận điện thoại của anh, làm hại cô vô cùng lo lắng chạy xuống, còn không có thời gian thay quần áo.
Thủy Miểu Miểu nhìn vẻ mặt vui cười điên đảo chúng sinh, nhịn tính khí xuống, trên mặt lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, nho nhã lễ độ đáp: "Quần áo của anh đã bẩn, còn chưa có giặt, ngày mai trả giặt rồi trả anh."
Thẩm Mặc Thần nhìn nụ cười của cô, ánh mắt thâm thúy, lập loè ra một chùm sáng.
Cô rất giống một hồ ly giảo hoạt, rõ ràng rất bối rối, trong chớp mắt, loại bối rối này lại không còn sót lại chút gì.
Là người có tâm lý tố chất rất mạnh.
Thẩm Mặc Thần không có chằm chằm trong vấn đề này, liếc về phía phía sau cô, hỏi: "Không mời tôi lên ngồi một chút sao?"
"Tôi và anh không phải là loại quan hệ có thể tùy ý ra vào nhà." Thủy Miểu Miểu không khách khí trả lời.
Thẩm Mặc Thần tiến về phía Thủy Miểu Miểu một bước, câu lên khóe miệng, hỏi ngược lại: "Vậy cô cảm giác giữa chúng ta là quan hệ như thế nào?"
Thủy Miểu Miểu luôn cảm thấy, ánh mắt của anh, ngữ khí của anh, có loại hương vị ái muội, trong hương vị này, lại như là truyền lại tin tức bọn họ đã từng ngủ qua.
Chẳng lẽ người đàn ông đêm hôm đó, thật sự là anh?
Trong đầu Thủy Miểu Miểu hiện lên một ý niệm.
Vì phòng ngừa giữa bọn họ dây dưa không cần thiết.
Thủy Miểu Miểu nhìn thằng đôi đồng tử đen của anh, nhíu mày, nghiêm trang nói: "Chồng tôi ở nhà."
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên tối tăm, cười mà không phải cười: "Sau đó thì sao?"
"Anh ấy không thích nhìn thấy tôi quá gần người đàn ông khác." Thủy Miểu Miểu nói láo, sắc mặt khẽ biến thành hơi phiếm hồng, lui về sau một bước.
Thẩm Mặc Thần liếc mắt một chút nhìn cô, câu lên khóe miệng tà mị, hỏi: "Vậy cô lo lắng cái gì?"
Nói xong, tiến về phía Thủy Miểu Miểu một bước.
Bước chân của cô nhỏ, bước chân của anh lớn.
Vừa lui lại.
Ngược lại để khoảng cách giữa bọn họ càng nhỏ hơn.
Thủy Miểu Miểu có thể cảm giác được hơi thở của anh phả trên mặt cô.
Cô khẽ nở nụ cười, che giấu khẩn trương nói; "Tôi lo lắng sao? Tại sao tôi phải lo lắng? Thẩm Tổng, anh suy nghĩ nhiều."
Thủy Miểu Miểu qua giáo huấn lần trước, lần này, cố ý nhìn thoáng qua.
Gót chân của cô sắp đến cầu thang, lui không được, cô đẩy anh ra.
Bàn tay đυ.ng vào l*иg ngực của anh, xuyên qua âu phục, có thể cảm giác được cơ ngực cường tráng.
Ngón tay Thủy Miểu Miểu run lên, giống như là có dòng điện truyền từ ngón tay của cô vào toàn thân, có loại cảm giác tê tê
Thủy Miểu Miểu không thích loại cảm giác này, càng hốt hoảng, dùng sức đẩy.
Căn bản anh không nhúc nhích tí nào.
"Anh như vậy, bị chồng tôi thấy thì không được." Thủy Miểu Miểu nóng nảy nhẹ giọng nói.
Thẩm Mặc Thần lộ ra nụ cười, hỏi: "Cô mặc quần áo nam, bên trong còn là đồ lót nam, ông xã cô không nói cô, còn để cô tiếp tục mặc, anh ta thật độ lượng."
Thủy Miểu Miểu: "..."
Thủy Miểu Miểu chống mở to mắt.
Cái gì gọi là tự gây nghiệt, không thể sống!
Ha ha.
Cô nhớ tới khi còn bé làm một chuyện ngu xuẩn.
Khi đó, cô tránh sau lưng bạn học, xác định tầm mắt của mình không nhìn thấy thầy, liền bắt đầu ăn vụng.
Nhưng cô không nhìn thấy thầy, không có nghĩa là thầy không nhìn thấy cô.