Chương 9: Gặp gỡ

Đi hơn một vòng, tất cả các vị trí đề bị những đồ dùng học tập hoặc những chồng sách chiếm giữ.

Muốn làm một học sinh chăm chỉ thật khó!

Sau một lúc vất vả, cuối cùng cô cũng tìm được một cái ghế ở trong góc. Nhưng bên cạnh lại bày mấy cuốn sách hóa học, một chút đồ dùng và một cái balo treo ở trên lưng ghế.

Nếu có hai người ngồi, đồ vật sẽ không để mỗi một bên, theo như trinh thám nói, vị trí này chắc chắn không có ai, nhưng mà, cô vẫn đứng đợi một chút.

Quên đi, hay là cứ ngồi trước, lát ai tới cô sẽ trả lại vị trí này cho họ.

Vân Oản Oản lấy ra một ít sách bài tập từ trong cặp sách, cô cần tìm kiếm và phân loại một chút tài liệu.

Các lý thuyết này thật phiền phức, cô chống cằm ủ rũ, lật mở từng trang sách, sắp xếp lại các bài đã học của ngày hôm nay.

Đột nhiên, ghế bên cạnh bị người khác kéo ra.

Cô theo bản năng liền ngẩng đầu lên nhìn.

Vậy mà lại là hắn.

Từ trên cao, nam sinh đó dùng ánh mắt phiền phức nhìn xuống cô, sau đó ngồi xuống kế bên.

Không phải không cẩn thận mới đυ.ng trúng hắn sao? Hắn lại nghĩ cô thành loại người gì, cư nhiên dùng ánh mắt đó nhìn cô?!

Thật con mẹ nó làm người khác tức giận! Thật là khó chịu trong người!

Rốt cuộc, cô không còn có thể tập trung làm bài tập, dứt khoát chống cằm hung dữ trừng mắt nhìn hắn.

Nhưng mà, nam sinh này lại coi cô như không khí, vô cùng chuyên tâm làm bài tập, cần đọc sách liền đọc sách, cần tra tài liệu liền tra tài liệu, không có một khắc nào phân tâm liếc nhìn cô một cái.

Tiếng chuông thông báo đóng cửa thư viện vang lên, các bạn học liền nhanh chóng thu dọn sách vở, hắn cũng không ngoại lệ.

Cuối cùng, cô vẫn là không nhịn được nói.

“Bạn học, vì sao cậu lại không vừa mắt tôi?”

Bàn tay đang thu dọn đồ của nam sinh đó dừng lại, hắn quay lại nhìn xuống Vân Oản Oản thấp hơn mình một cái đầu, nói: “Cậu cho rằng tất cả con trai đều phải nghe theo cậu mới được à?”

Tuy cô biết mình từ nhỏ đến lớn đều rất xinh đẹp, nhưng cũng chưa từng vì vậy mà tự cao. Cô muốn hắn phải nghe theo cô? Người này là bị chứng hoang tưởng à?

Vân Oản Oản hoàn toàn không thể lý giải, từ lúc lên đại học tới nay, cô chưa từng trêu đùa qua nam sinh nào. Những nam sinh cô không thích, cô đều uyển chuyển từ chối, làm sao nhìn ra thành cô muốn nam sinh vây quanh nịnh nọt cô? Từ khi nào cô muốn hắn bám đuôi mình?

Thật chẳng thể hiểu nổi.

Đúng là, trên đời sẽ có những người dù bạn có tốt đẹp đến mấy cũng không nhìn vừa mắt bạn, vậy nên chẳng cần quan tâm, vui vẻ là được.

Đúng vậy!

Trong nháy mắt đã lại đến đêm trăng tròn, không biết từ khi nào mà cô quên mất, cứ đến đêm trăng tròn, ham muốn của cô lại trỗi dậy, khiến cả người cô ngứa ngáy khó chịu. Trước kia ở Dịch gia có phòng riêng còn đỡ, hiện tại ở ký túc xá đúng là quá bất tiện, cô phải đợi mọi người ngủ hết mới có thể tự mình thủ da^ʍ.

Viên Nguyệt Oản Oản: Dã thú, tôi muốn gặp cậu, rất muốn.

Từ sau chuyện lần trước, đã rất nhiều lần, cô nhớ đến hắn, nhớ đến dươиɠ ѵậŧ khổng lồ kia, thậm chí ngay cả lúc đi học, cô cũng nhớ tới cảm giác khi dươиɠ ѵậŧ của hắn ma sát tại miệng huyệt, vừa nóng vừa thô.

Dã Thú: Được, thời gian và địa điểm như trước kia, không gặp không về.

Hắn về rồi! Vân Oản Oản có chút hưng phấn nắm chặt tay lại.

Trừ bỏ trong tiết học, còn lại vào thời gian nghỉ, cô không bao giờ chạy bộ, Vậy mà hôm nay vừa tan học cô đã chạy đến nhà ăn ăn cơm, sau đó về ký túc xá làm bài tập, tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo, có lẽ hôm nay là lần đầu tiên.

Chính cô cũng không nghĩ tới, cô lại đối với một nam sinh mình chỉ gặp hai lần, không, ngay cả mặt cũng không thấy, nảy sinh ra cảm giác chờ đợi như vậy.