Chương 7: Năm ấy (1)

Đêm đó vào năm năm trước, một đêm mưa, giữa sông, trên thuyền xung kích.

Thật ra Nguyễn Thanh Thanh vẫn chưa thấy rõ hoàn toàn dung mạo của người lính kia. Bởi vì mặt của anh thật sự quá bẩn, bùn đất đen đúa, trái một vết phải một vết, giống như rất nhiều ngày không rửa vậy.

Nhưng anh ấy thực sự trẻ tuổi ngông cuồng: "Thuyền có lật, tôi cũng có thể cứu em." Hoàn toàn khác với người lính cứng nhắc không thú vị trong ấn tượng của Nguyễn Thanh Thanh.

Vì thế giọng điệu của cô cũng không tự giác mà nhẹ nhàng, mang theo một chút kiêu ngạo của thiếu nữ: "Thật ra em cũng không sợ đến vậy nhưng vì em chưa từng ngồi loại thuyền này, nước lại chảy siết nên em chưa kịp thích ứng. Chờ em làm quen một chút là được thôi."

Anh lại cười cười, nụ cười rất nhạt, cơ bắp trên mặt giãn ra, lộ ra hàm răng trắng. Anh ấy hỏi: "Em là học sinh cấp ba à?"

"Ừm."

"Năm mấy?"

"Năm hai, sắp lên năm ba."

"Vậy không phải là học tập rất bận rộn sao?"

"Vâng, vừa rồi em còn đang ở trong phòng ôn bài."

"Mọt sách! Mưa lớn như vậy, lũ lụt đến nơi rồi còn đọc sách?"

"Em không phải mọt sách! Em không nghĩ lũ lụt sẽ ập đến tận nhà em!"

Anh gật đầu một cái, dáng vẻ lão luyện thành thục: "Năm nay nước đúng là lớn. Nhưng yên tâm, có chúng tôi ở đây, người dân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Nguyễn Thanh Thanh liếc anh một cái: "Anh bao nhiêu tuổi?"

Anh nghiêm mặt nói: "Tiểu cô nương, hỏi tuổi của tôi làm gì, dù sao cũng lớn hơn em."

"Hứ ~"

Cô bắt đầu đoán: "Hai mươi?"

Anh lại cười: "Tôi non như vậy sao?"

"Hai mươi hai, hai mươi ba?"

"Đừng đoán mò, em đã gọi chú rồi, còn đoán cái gì nữa?"

"Xùy!"

Cô xùy một cái, hai người đều nở nụ cười, sau đó đồng thời sửng sốt, bởi vì cả hai đều có một loại cảm giác thân thiết. Sắc mặt anh nghiêm lại, nói: "Mệt thì nghỉ ngơi một chút nhưng đừng ngủ thật, nếu lại rơi vào trong nước tôi lại phải vớt lên."

"Em không mệt."

"Tùy em, không thì xem phong cảnh đi."

Nguyễn Thanh Thanh bật cười, người này thật biết đùa, trời tối om, thôn làng bị lũ quét thì có phong cảnh gì để ngắm chứ? Lúc này cô thật sự không sợ chút nào. Cô cảm thấy người lính này, thật sự không giống lính, có chút cuồng, có chút nghịch ngợm, còn có chút thờ ơ. Nhưng công việc cứu hộ lại làm vô cùng tốt xuất hiện giống như chiến binh.

Cô nghĩ anh đúng thật là một người lính tốt.

"Anh là người ở đâu?" Cô hỏi.

"Không thể trả lời."

Nguyễn Thanh Thanh chu môi, một lát sau vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Anh tên là gì?"

"Lính cứu hộ."

Nguyễn Thanh Thanh có chút mất hứng, nhìn ra xa, không nhìn anh nữa.

Thật ra cô cũng không biết mình bị làm sao, bình thường cô là người kiệm lời với con trai. Trong lớp có mấy người theo đuổi nhưng cô cảm thấy bọn họ đều rất ấu trĩ, không muốn nói nhiều với bọn họ. Cô cũng không có bạn bè thân thiết nào là nam. Nhưng tối nay, có lẽ là do lũ lụt bất ngờ tấn công quá kích động, kí©h thí©ɧ thần kinh của cô, hoặc có lẽ là do đêm quá tối, nước sông quá lạnh, trong làn nước lũ mênh mông, chỉ có một người ngồi bên cạnh cô. Cô nhìn bóng lưng của anh, sườn mặt anh, tư thế ngồi của anh, còn có tay cầm mái chèo của anh, cô muốn nói với anh thêm mấy câu, muốn biết anh từ đâu đến, rốt cuộc anh là ai.

Cũng không biết có phải anh phát hiện cô đang hờn dỗi hay không, yên tĩnh trong chốc lát, anh bỗng nhiên nhắc nhở: "Phía trước nước chảy xiết, ngồi vững vào."

Anh chỉ nói một câu, một chút buồn bực trong lòng Nguyễn Thanh Thanh lập tức tan biến, ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng, ngồi yên bất động, co lại như một con rùa đen.

Anh bỗng nhiên nở nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh.

Trái tim Nguyễn Thanh Thanh như bị thứ gì đó lặng im chạm khẽ vào. Tựa như mạch nước ngầm, nhẹ nhàng va chạm vào nham thạch, giống như cá bơi về đêm, đυ.ng vào thuyền của bọn họ, lại lặng lẽ bơi đi.

Anh nói: "Đừng sợ, có tôi đây."

"Em không sợ."

Quả nhiên, thuyền nhỏ an toàn vượt qua dòng nước chảy xiết.

Nguyễn Thanh Thanh chú ý tới đôi môi khô khốc của anh, cô lập tức lấy bình nước từ trong túi ra, vặn nắp đưa cho anh: "Uống chút nước đi."

Anh không nhận: "Em giữ lại cho mình uống đi."

"Trong túi em còn có hai bình, vậy là đủ rồi."

"Cảm ơn." Lúc này anh mới đưa tay nhận lấy, có quỷ mới biết người lính này đã khát bao lâu, thế mà lại ngửa đầu uống một hơi cạn sạch cả bình, ừng ực ừng ực, uống xong còn sảng khoái thở ra. Nguyễn Thanh Thanh nhìn trên cổ anh chảy xuống không biết là mồ hôi hay là nước, chỉ cảm thấy anh không giống với tất cả đàn ông mà cô từng tiếp xúc, không giống với cha và các chú, không giống với các bạn học nam, không giống với bất kỳ ai.

Khi đó Nguyễn Thanh Thanh còn không rõ, đối với một thiếu nữ như cô mà nói, anh đã là thanh niên, sắp rút đi khí khái thiếu niên, trở thành một người đàn ông.

Nguyễn Thanh Thanh cũng uống mấy ngụm nước, lại lấy ra từ trong túi một thanh chocolate đưa cho anh.

Anh liếc mắt nhìn cô một cái, vẫn không nhận: "Em... thế mà chuẩn bị rất đầy đủ, bạn nhỏ đúng thật rất tiếc mạng nha, không tệ không tệ... giữ lại cho mình ăn đi."

"Anh không đói sao? Ăn đi."

"Không đói, kết thúc nhiệm vụ tôi sẽ có đồ ăn."

"Mì ăn liền à?" Cô đã xem trên tin tức, thời gian của những người lính rất gấp gáp, hoàn cảnh gian khổ, thức ăn đều là mì ăn liền.

Anh nở nụ cười, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, nói: "Mì ăn liền rất ngon."

Nguyễn Thanh Thanh không tin, người trẻ tuổi bây giờ ai còn thích ăn mì ăn liền. Huống chi trên TV nói bọn họ thường xuyên ăn, bữa nào cũng ăn.

Một lát sau, Nguyễn Thanh Thanh bất ngờ đứng dậy, nhanh chóng nhét một cái Snickers vào trong túi áo ngụy trang của anh. Vẻ mặt của anh có chút kinh ngạc.

"Anh ăn đi." Cô nhỏ giọng nói.

Anh đưa tay sờ sờ đồ vật trong túi rồi lại liếc nhìn cô một cái, nói: "Được, vậy tôi sẽ nhận lấy, coi như làm kỷ niệm."

Không biết vì sao, Nguyễn Thanh Thanh mười bảy tuổi nghe được câu này, bỗng nhiên có chút đau lòng.

...

Nguyễn Thanh Thanh đã rất lâu không nhớ tới chuyện đêm đó, dù sao cũng chỉ có một đêm. Mặc dù sau đó, cô đã trở về quê nhà nhiều lần, thậm chí còn tìm được đơn vị đóng quân ở gần đó, cô muốn thử xem có kỳ tích để cô gặp lại người kia hay không. Nhưng lần nào cũng đều bất lực trở về.

Cô không thể gặp lại anh nữa.

Nhưng đêm nay, lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Bình Giang, rõ ràng thân phận, quần áo, thần thái của anh đều không giống với người lính kia. Nhưng mà cô vẫn nghĩ ngay đến người đó.

Ngay cả giọng nói cũng rất giống. Chỉ có điều so với lúc đó thì trầm thấp hơn rất nhiều, cũng thiếu đi vẻ ngạo khí cùng thờ ơ kia mà thay vào đó là sự bình thản của đàn ông, cùng với sự lãnh đạm như có như không.

Thế nhưng, anh, thật sự là anh sao?

Anh cũng là người Hoài Thành? Không phải quân đội, mà là cảnh sát vũ trang. Anh còn là anh họ ruột của Trần Mộ Quân.

Trong lòng Nguyễn Thanh Thanh dâng lên một cảm giác hoang đường.

Cô lại nghĩ tới, vừa rồi Lạc Bình Giang nhìn thấy phản ứng của mình lại không có phản ứng, rất bình tĩnh, thậm chí có chút lạnh nhạt để tránh hiềm nghi.

Tâm trạng Nguyễn Thanh Thanh bỗng nhiên bình tĩnh lại, bình tĩnh đến như chưa từng gợn sóng.

Cho dù anh có phải là người đó hay không, cũng không quan trọng nữa.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Linh Tâm

Beta: NmA