Chương 68: Ngoại truyện về Nguyễn Thanh Linh - Tôi sợ hãi thế giới này (2)

Ban đầu, hai bên cãi nhau rất dữ dội trong văn phòng, có thể nghe thấy âm thanh từ xa:

"Ông dạy con gái kiểu gì vậy, còn nhỏ như vậy đã học đòi yêu đương!"

"Con gái tôi mới lớp 9, con trai ông đã trưởng thành rồi!"

"... Trẻ vị thành niên, tố cáo là vào tù!"

"... Đều bị con trai ông ngủ rồi!"

"Chuyện này không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu!"

"Ông...ông...ông..."

Dần dần, tiếng cãi vã nhỏ dần. Nguyễn Thanh Linh ôm gối, ngồi trên bậc thang ngoài văn phòng, ngẩng đầu nhìn trời, mặc kệ những người qua lại chỉ trỏ, cô không phản ứng. Lúc đó cậu bé kia bị nhốt ở nhà, cô đã nhiều ngày không gặp cậu.

Sau đó, cánh cửa mở ra, bố gọi cô vào, bắt cô xin lỗi bố mẹ cậu học sinh kia. Nguyễn Thanh Linh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cô rất quan tâm cậu, nên cũng rất quan tâm bố mẹ cậu, sợ họ giận. Nguyễn Thanh Linh cúi đầu xin lỗi, ánh mắt họ nhìn cô ấy, đến bây giờ cô ấy vẫn nhớ rõ, như nhìn một cục phân chó ghê tởm.

Buổi tối hôm đó, Nguyễn Thanh Linh trở về nhà, nhìn thấy bố đang ngồi trên ghế sofa, đếm một xấp tiền dày cộm, ngẩng đầu nhìn cô với nụ cười nửa miệng.

Kể từ đó, cậu bé kia không bao giờ để ý đến cô nữa, ánh mắt lạnh lùng như nhìn kẻ thù.

Tất cả các bạn học đều nói rằng, cô đến với cậu ta chỉ vì tiền, bố cô đã nhân cơ hội đó mà kiếm được một khoản lớn, đây chính là kiểu lừa đảo “bẫy tình” thường thấy trong phim truyền hình.

Giai đoạn cấp ba, Nguyễn Thanh Linh lại quen thêm hai người bạn trai nữa. Một người thì phản bội cô và hẹn hò với người khác, còn người kia là một tay chơi, chưa tốt nghiệp cấp ba đã bỏ học để đi theo con đường xã hội đen.

Vừa lên lớp 12, Nguyễn Thanh Linh đang trong giai đoạn độc thân thì có một cậu con trai nhà giàu theo đuổi cô rất quyết liệt. Mặc dù có người nói rằng cậu ta lăng nhăng và không đáng tin nhưng Nguyễn Thanh Linh vẫn dao động và định thử một lần."

Vào một ngày nọ, giáo viên chủ nhiệm đặc biệt gọi cô vào văn phòng và đưa cho cô một tách trà nóng.

Nguyễn Thanh Linh cúi đầu, trong lòng kháng cự, thái độ lạnh nhạt.

Nữ giáo viên chủ nhiệm ngoài 50 tuổi dường như nhìn thấu sự nổi loạn của cô gái, thở dài nói: "Nguyễn Thanh Linh, có phải chưa từng có ai nói với em câu này – Em xinh đẹp, cũng thông minh, học gì cũng nhanh. Tuy điều kiện gia đình có khó khăn một chút, nhưng nhu cầu học tập cơ bản vẫn có thể đảm bảo. Không giống như thời chúng tôi, có lúc còn không có cơm ăn, nhưng vẫn phải kiên trì học tập. Một người như em, sau này nếu có thể thi vào đại học tốt, thoát khỏi bất lợi của gia đình, nhất định có thể tự mình làm nên sự nghiệp, có thể dựa vào chính mình để sống một cuộc sống rực rỡ. Nhưng mà, rõ ràng bài trong tay em không tệ, tại sao bây giờ lại chơi nát bét như vậy?"

Nguyễn Thanh Linh ngơ ngác nhìn bà ấy: Thoát khỏi gia đình, dựa vào... chính mình sao?

Ánh mắt giáo viên chủ nhiệm hiền từ dịu dàng, dường như không coi cô là nữ sinh cá biệt như lời đồn: "Lớp 12 rồi, tập trung tinh thần, cố gắng lên. Thi vào đại học tốt, em sẽ được nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, cuộc sống có nhiều khả năng hơn. Kể cả chuyện yêu đương —— đến lúc đó được phép yêu đương rồi, cũng có thể gặp được những chàng trai ưu tú biết trân trọng em hơn, đúng không nào?"

Tan học buổi tối, Nguyễn Thanh Linh một mình đi trên con đường tối tăm, đi mãi đi mãi, không biết từ lúc nào nước mắt bắt đầu rơi, khóc rất lâu.

Một năm sau, Nguyễn Thanh Linh thi đỗ Đại học Tương Thành, tuy chỉ vừa đủ điểm sàn nhưng cũng khiến rất nhiều người phải kinh ngạc. Ngay cả người bố khi biết tin, cũng sững sờ một lúc lâu, rồi rơi nước mắt.

Khi Nguyễn Thanh Linh bước chân vào ngôi trường đại học tốt nhất tỉnh này, nhìn khuôn viên xinh đẹp và những sinh viên tài năng, cô cảm thấy như thế nào?

Cô mơ hồ cảm thấy, bản thân ở tuổi mười tám, đang đứng ở một ngã ba đường của cuộc đời. Đi về phía trước, có lẽ vẫn là sự bốc đồng tùy hứng dẫn đến thất bại ê chề, cũng có lẽ, là bầu trời cao rộng mở ra một cuộc đời mới.

Lúc đầu, mọi thứ dường như đều khác. Cô nghiễm nhiên trở thành hoa khôi của khoa, các thầy cô giáo đều có ấn tượng tốt với cô gái nhỏ xinh đẹp, các bạn học cũng tươi cười chào đón cô. Cuộc sống như vậy có chút nhàm chán, không đủ náo nhiệt nhưng dường như khá thoải mái.

Cho đến nửa tháng sau khi khai giảng, khi đi ngang qua phòng máy tính của khoa, cô nghe thấy có người bên trong đang bàn tán về mình.

"Thật sao? Lúc học cấp 3, cuộc sống của cô ta hỗn loạn vậy à?"

"Tất nhiên rồi, chúng tôi học cùng lớp mà, cô ta chưa bao giờ thiếu bạn trai, cấp 2 đã ra ngoài mướn phòng với người ta rồi."

"Ôi trời, kinh khủng vậy! Nhìn không ra, nam sinh khoa chúng ta còn bình chọn cô ta là hoa khôi trong sáng nhất đấy."

"Trong sáng? Hừ hừ, tôi nói cho cậu biết, thân thế của cô ta còn ly kỳ hơn, mẹ của cô ta..."

Nguyễn Thanh Linh đẩy mạnh cửa phòng máy, "Rầm" một tiếng động lớn, hai nữ sinh bên trong sợ hãi, một người là bạn học cấp 3 của cô, một người là bạn cùng phòng hiện tại của cô. Nguyễn Thanh Linh cười lạnh lùng bước tới, "Bốp", "Bốp" hai cái tát, giáng thẳng vào mặt họ.

"Đồ khốn! Tao cho chúng mày nói này!"

Ba nữ sinh lao vào đánh nhau.

Do lúc đó trong tòa nhà giảng dạy còn rất nhiều sinh viên đang học, sự việc này đã tạo thành ảnh hưởng xấu, cả ba người đều bị khoa thông báo phê bình kỷ luật.

Nguyễn Thanh Linh đứng trước bảng thông báo, xem xong thông báo xử lý kỷ luật, rồi quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt của rất nhiều bạn học phía sau, có người ngạc nhiên, có người dò xét, có người thì thầm to nhỏ, có người thì hả hê. Nguyễn Thanh Linh mặt không chút biểu cảm bỏ đi, dáng vẻ kiêu ngạo và xinh đẹp.

Cô nghĩ, không sao, không sao cả, cho dù tất cả mọi người đều biết cũng không sao. Mình không sợ, Mình chính là đồ không cha mẹ dạy dỗ, mình chính là đứa con gái lăng loàn từ nhỏ, mình chính là đồ lừa tiền lừa tình không biết xấu hổ, thì đã sao chứ!

Tất nhiên, sinh viên đại học trưởng thành hơn học sinh trung học nhiều, cũng lý trí hơn nhiều. Nguyễn Thanh Linh không bị bài xích rõ ràng, nam sinh theo đuổi cô ít đi một chút, nhưng vẫn nối tiếp nhau; các bạn nữ ít nhất bề ngoài vẫn đối xử tốt với cô, không ai tâm sự với cô, nhưng cũng không ai chủ động trêu chọc cô. Kết quả học tập của Nguyễn Thanh Linh ở mức trung bình khá, các giáo viên đại học cũng sẽ không quá quản lý sinh viên. Học kỳ đầu tiên, cô sống trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, dường như luôn tỉnh táo nhưng dường như lại chưa từng tỉnh táo.

Tuy nhiên, cô cũng thận trọng hơn so với thời trung học, không vội vàng yêu đương, mà chỉ đang cân nhắc giữa những người theo đuổi, lựa chọn hai người có điều kiện tương đối tốt. Nhưng luôn cảm thấy thiếu sót điều gì đó.

Trong số họ có người giàu có, có người đẹp trai, có người học giỏi nhưng cô luôn cảm thấy thiếu sót điều gì đó.

Nghỉ đông về nhà, Nguyễn Thanh Linh bất ngờ nhận được sự đón tiếp và chăm sóc nhiệt tình của người bố—— Đồ đạc trong phòng cô đã được thay mới, bố cô còn làm một bàn đồ ăn thịnh soạn, lại còn đưa cho cô hai nghìn tệ tiền tiêu vặt.

Nguyễn Thanh Linh liếc nhìn ông: "Lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"

Người bố cười: "Bây giờ bố đang làm bảo vệ, đây là tiền thưởng cuối năm."

Nguyễn Thanh Linh cất tiền đi, tâm trạng rốt cuộc cũng dần tốt lên. Đó thực sự là khoảng thời gian cha con họ hòa thuận nhất trong mấy năm nay, ngày nào ông ta cũng đúng giờ đi làm về nhà, nấu cơm cho con gái; ông ta tự hào nói với mọi người hàng xóm gặp mặt rằng, con gái ông ta đang học đại học Tương Thành đã về rồi; Nguyễn Thanh Linh cũng sẽ kể cho ông ta nghe về trường đại học như thế nào, khiến ông lão gần 60 tuổi này, nghe đến ngây người.

Chiều ngày thứ ba, người bố cười hì hì nói: "Tối nay không có việc gì chứ, đi ăn cơm với bố nhé, có người mời ăn cơm."

Nguyễn Thanh Linh thắc mắc: "Ai vậy?" Lại còn có người mời ông ăn cơm.

Người bố lộ ra vẻ mặt đắc ý: "Lãnh đạo của bố! Trưởng phòng bảo vệ! Có ba căn hộ, đi xe BMW, ông ấy là em họ của Tổng giám đốc."

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Uyển Vĩnh Kim

Beta: Minh Nhi

Check: Trân Trân