- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Trên Sông Tĩnh Lặng
- Chương 67: Ngoại truyện về Nguyễn Thanh Linh - Tôi sợ hãi thế giới này (1)
Trên Sông Tĩnh Lặng
Chương 67: Ngoại truyện về Nguyễn Thanh Linh - Tôi sợ hãi thế giới này (1)
Khi Nguyễn Thanh Linh còn bé, gia đình cô từng rất ấm áp và hạnh phúc. Bố cô giàu có, mẹ cô trẻ trung xinh đẹp, ai cũng yêu thương cô hết mực. Đồ ăn quần áo của cô đều là những thứ tinh xảo đắt tiền, lại được thừa hưởng nhan sắc xinh đẹp của mẹ, cô là nàng công chúa nhỏ được mọi người ngưỡng mộ.
Đương nhiên, gia đình ấy cũng có những lúc không vui vẻ. Chẳng hạn như bố cô thường xuyên rủ bạn bè về nhà đánh bài thâu đêm suốt sáng, khiến cô và mẹ suốt đêm mất ngủ. Hoặc như mẹ cô thường khóc vào ban đêm. Nguyễn Thanh Linh bé bỏng nhìn thấy những vết bầm tím trên mặt và cánh tay của mẹ, cũng khóc theo.
Đứa trẻ ba, bốn tuổi đã có thể hiểu được lời người lớn nói. Nhưng những người lớn xung quanh thường nghĩ rằng cô không hiểu.
"Tối qua có nghe thấy gì không? Lại đánh nhau rồi.”
"Bà nói xem, lão già bốn mươi tuổi, lấy được cô vợ mười tám tuổi, mới được mấy năm, sao nỡ đánh chứ?"
"Lấy gì? Chẳng phải vì tiền sao? Nghe nói lão Nguyễn giàu lắm, tài sản cũng phải đến mấy trăm vạn, mẹ Thanh Linh là do ông ta mua từ nông thôn lên, 50 vạn, tiền trao cháo múc, chứ làm gì có chuyện tốt đẹp thế!”
"Nghe nói chưa đăng ký kết hôn?"
"Chưa, nhà gái bằng lòng, mẹ Thanh Linh cũng tự nguyện. Không thì lấy đâu ra 50 vạn?"
"Thanh Linh giống mẹ lắm, lớn lên chắc chắn cũng rất xinh đẹp."
Người nói chuyện che miệng, tự cho là mình đã hạ thấp giọng: "Giống mẹ nó như thế nào? Hahahaha…”
Lại một lần nữa, Nguyễn Thanh Linh nhìn thấy bố đẩy mẹ ngã xuống đất. Bố cô ôm một chiếc túi đen, vội vã chạy ra ngoài. Mẹ cô ngồi trên ghế sô pha lặng lẽ rơi nước mắt. Nguyễn Thanh Linh đi tới, mẹ ôm cô vào lòng, khóc nói: "Con, sau này chúng ta phải làm sao đây? Bố con đã đem hết cả gia sản vào cờ bạc, chẳng còn bao nhiêu tiền nữa, ông ấy thật vô lương tâm!”
Nguyễn Thanh Linh rất yêu mẹ, cô cũng khóc theo nói: "Mẹ, mẹ là do bố mua về, mẹ trả tiền lại cho bố đi, chúng ta sẽ có tiền."
Mẹ cô sững sờ, một cái tát giáng xuống mặt cô.
Về sau, khi Nguyễn Thanh Linh nhớ lại, cô không còn oán hận mẹ nữa, chỉ còn lại sự tưởng nhớ. Khi đó mẹ cô chỉ mới hai mươi hai tuổi đã có con gái bốn tuổi, có lẽ cũng chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi. Vì vậy, hai năm sau, khi trong nhà nghèo rớt mồng tơi, bà ấy đã bỏ đi trong đêm, không bao giờ trở lại.
Căn nhà ban đầu cũng mất. Bố cô thuê một căn nhà hai phòng ngủ cũ kỹ. Lúc này, bạn bè của bố cô cũng chẳng còn ai, những người từng tụ tập thâu đêm suốt sáng ở nhà cô dường như biến mất trong một đêm. Bố cô sống dựa vào tiền trợ cấp xã hội, làm thêm những công việc lặt vặt, cộng thêm sự giúp đỡ của ông bà nội lớn tuổi, cũng nuôi được Nguyễn Thanh Linh khôn lớn.
Khi Nguyễn Thanh Linh mười mấy tuổi đã trở nên xinh đẹp, rạng rỡ. Nhưng trong khu chung cư nghèo nàn này, cô là một sự tồn tại đặc biệt. Cô vừa mang nét kiêu sa của một cô con gái nhà giàu được nuôi dạy từ nhỏ, lại nghèo đến mức trong túi không có một đồng nào. Đúng là cô rất xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy lại khiến người ta cảm thấy rẻ tiền và mong manh, không đủ quý giá.
Thực ra Nguyễn Thanh Linh rất ghét sống ở đó. Bây giờ bố cô đã bỏ cờ bạc, thỉnh thoảng lại cùng một đám đàn ông trung niên thất nghiệp tụ tập đánh bài ở đầu ngõ. Nguyễn Thanh Linh rất ghét ánh mắt của những người đàn ông đó nhìn cô.
Cô cũng không ưa gì gia đình hàng xóm đối diện, một nhà ba người.
Người chồng làm nhân viên văn phòng ở chính quyền thành phố, vợ ở nhà làm nội trợ, họ có một cậu con trai cũng đang học trung học cơ sở. Nghe nói sức khỏe của người vợ không tốt, phần lớn thu nhập của họ đều dành để chữa bệnh cho bà ấy, vì vậy gia đình họ cũng rất nghèo.
Nhưng mỗi khi tan học về nhà, Nguyễn Thanh Linh đều ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ nhà họ. Còn Nguyễn Thanh Linh thì sao? Bố cô thường xuyên vắng nhà, nên ông ta mua một thùng mì gói để cô tự nấu ăn. Có lần Nguyễn Thanh Linh đã ăn mì gói suốt cả tháng, không có thêm gì khác, đến nỗi ngửi thấy mùi mì cũng muốn nôn.
Quần áo của cậu bé tuy rẻ tiền nhưng luôn được mẹ giặt sạch sẽ, phơi trắng tinh ngoài sân. Nguyễn Thanh Linh tan học buổi tối còn phải giặt quần áo cho mình và bố, cô chỉ đơn giản là ngâm với bột giặt rồi giẫm chân vài cái cho xong chuyện.
Lúc đó, điều Nguyễn Thanh Linh ghét nhất là trời mưa bất chợt mà cô lại không mang theo ô. Mỗi lần như vậy, mẹ hoặc bố của cậu bé đều mang ô sang cho cô, chưa một lần cô bị bỏ quên.
Mẹ cậu bé từng mời Nguyễn Thanh Linh sang ăn cơm, cô lịch sự nói: "Cảm ơn dì, không cần đâu ạ, bố cháu đã để sẵn cơm cho cháu rồi.”
Bố cậu bé cũng từng đưa ô cho Nguyễn Thanh Linh, cô cúi đầu nói: "Cảm ơn chú, cháu chạy về là được rồi ạ, rất nhanh thôi, chú đừng để bị ướt.”
Có một lần, cậu bé tan học buổi tối, có lẽ do đói bụng nên mua xúc xích ở quán ven đường. Cô tình cờ đi ngang qua, cậu bé đưa cho cô rồi hỏi: "Ăn không?" Nguyễn Thanh Linh hung dữ trừng mắt nhìn cậu bé: "Cậu bố thí cho ăn mày đấy à?” Mặt cậu bé đỏ bừng, từ đó về sau không bao giờ chào hỏi cô trên đường nữa.
……
Nhưng mà Nguyễn Thanh linh không thích nhất vẫn là cô bảy dì tám ở gần nhà. Những âm thanh “ong ong ong” kia giống như khi cô còn bé, luôn đuổi theo sau mông cô.
"Này, Nguyễn Thanh Linh, sao chưa bao giờ thấy mẹ cháu thế?"
"Bố cháu lại có người mới bên ngoài rồi, cháu biết không?"
"Nếu bố cháu không quan tâm cháu thì đến nhà dì ăn cơm nhé.”
……
"Bà không nghe nói à? Mẹ nó bỏ đi theo người khác rồi. Bố nó trước đây giàu lắm, giờ thua sạch rồi.”
“Mẹ nó cũng không phải người đàng hoàng gì, nghe nói là do bố nó mua về.”
“Khó trách nó còn nhỏ tuổi mà nhìn đã… ha ha…”
……
Ông bà nội cho cô tiền mua quần áo, cô lập tức đi mua những chiếc váy rẻ tiền nhưng đẹp, khoe đôi chân dài xinh đẹp, mua kẹp tóc, lén làm tóc. Lúc học trung học cơ sở, cô đã có hộp trang điểm, những lúc không đi học là cô lại trang điểm. Cô học cách phối đồ, ăn nói, cư xử giống như các nữ chính Hàn Quốc — ở trường, cô luôn là nhân vật kiêu hãnh và thời thượng.
Sự thật đúng là như vậy, Nguyễn Thanh Linh có thành tích học tập tốt, một cô gái tuy hư hỏng nhưng xuất sắc, cô được nhiều người theo đuổi. Năm Nguyễn Thanh Linh học lớp 8, cuối cùng cũng chọn một người bạn trai học lớp 11. Cậu ấy nhà giàu, ngoại hình không tệ, người cũng không xấu, rất cưng chiều bạn gái nhỏ. Cậu ấy mua cho cô quần áo đắt tiền, trang sức, dẫn cô đi ăn những bữa tiệc lớn, phụ đạo bài tập cho cô, dẫn cô ra ngoài du lịch, như hình với bóng
Đó cũng là lần đầu tiên Nguyễn Thanh Linh biết, hoá ra yêu đương có thể khiến người ta hạnh phúc đến vậy. Được nâng niu như báu vật, che chở khỏi mọi bão giông, được chăm sóc chu toàn. Khoảng thời gian đó, cô tựa như nằm mơ, chuyện gì cũng có anh trai ở đây.
"Anh ơi, em lại đau dạ dày rồi, trước đây toàn không ăn sáng."
"Anh ơi, hôm nay em không muốn ở nhà, anh đến đón em được không?"
"Anh ơi, trời mưa rồi."
"Anh ơi, em làm cơm hộp tình yêu cho anh đó, trưa nay mình ăn cùng nhau nhé."
"Anh ơi, anh bận học thì đừng lo lắng cho em, em ở bên cạnh anh là được rồi, em chỉ cần được ở bên anh thôi.”
…
Giáo viên và phụ huynh học sinh nam rất nhanh đã phát hiện chuyện "Yêu sớm" này. Giáo viên chủ nhiệm ra sức khuyên bảo, giáo dục Nguyễn Thanh Linh, cô chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt. Học sinh nam rất kiên cường, đánh chết không chia tay, cho dù không đọc sách không ăn cơm cũng phải bảo vệ cô. Bố mẹ học sinh nam không còn cách nào, đến tìm bố mẹ Nguyễn Thanh Linh nói chuyện.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Anhs Mai
Beta: Minh Nhi
Check: Trân Trân
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Trên Sông Tĩnh Lặng
- Chương 67: Ngoại truyện về Nguyễn Thanh Linh - Tôi sợ hãi thế giới này (1)