Tuyết rơi càng lúc càng dày, bầu trời cũng càng ngày càng tối.
Trong khoang thuyền có một cái bếp than nhỏ, Lạc Bình Giang và Nguyễn Thanh Thanh đang ngồi bên bếp than, trên bếp đang đun một nồi canh cá nhỏ. Ánh sáng lấp lánh trên dòng sông, xung quanh không còn con thuyền nào khác. Hai bên bờ sông là những ngọn núi xanh, phủ đầy tuyết trắng, tuyết rơi phủ kín bầu trời. Trong khoảnh khắc bóng tối bao phủ trời đất, dường như chỉ còn mỗi chiếc thuyền và hai người họ.
Cả hai đều không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài thuyền.
Một lúc sau, Nguyễn Thanh Thanh hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Lạc Bình Giang nhìn chằm chằm vào dãy núi phủ đầy tuyết, nói: "Anh nhớ lại lúc trước, cũng là khi tuyết rơi dày đặc, anh đi leo núi cùng với đồng đội, cũng khá là thích thú."
Nguyễn Thanh Thanh giật mình, nắm chặt tay anh, anh mỉm cười và nắm lấy tay cô: "Còn em, em đang nghĩ gì?"
"Em đang nghĩ rằng... Em của hiện tại gióng như đang nằm mơ vậy, cảnh đẹp như vậy, người ở bên cạnh em còn là anh nữa."
Lạc Bình Giang vươn tay, vuốt nhẹ khuôn mặt cô rồi nói: "Anh cũng có cảm giác như vậy. Chờ đợi nhiều năm như thế, mà lại như chưa đợi được mấy ngày. Lúc ấy, trong lòng luôn cảm thấy sẽ có một ngày giống như ngày hôm nay."
"Anh nói xem nếu chúng ta không gặp lại nhau thì sẽ ra sao nhỉ?"
"Nếu như không gặp lại…” Lạc Bình Giang thở dài: "Khả năng cao là anh vẫn sẽ tìm một người để kết hôn, cứ như vậy sống tiếp thôi."
Nguyễn Thanh Thanh nói: "Em có lẽ cũng sẽ như vậy", sau đó cô cười: "Nhưng nếu chúng ta gặp lại khi tóc đã bạc thì sẽ thế nào?"
Ánh mắt Lạc Bình Giang cũng mang theo ý cười ấm áp: "Liệu có khóc không?"
Nguyễn Thanh Thanh lắc đầu: "Lúc đó em chắc chắn sẽ không khóc. Còn anh thì sao? Có còn giả vờ là người dưng không?", giống như trước kia vậy.
"Cũng sẽ không." Lạc Bình Giang nói: "Có lẽ anh sẽ mỉm cười với em."
Nguyễn Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Em cũng vậy."
Dĩ nhiên là sẽ cười.
Người khiến trái tim em xao xuyến nhất đời này, hóa ra anh cũng đã sống một cuộc đời trọn vẹn, như vậy thì em cũng đã mãn nguyện rồi.
Đêm đã khuya, kết thúc một ngày hẹn hò, Lạc Bình Giang dẫn Nguyễn Thanh Thanh đến cổng trung tâm.
Ai mà ngờ cũng đúng lúc Trịnh Đào từ bên trong bước ra. Nhìn thấy hai người, Trịnh Đào vô thức rụt chân lại, sau đó thấy ngượng ngùng, cố gắng mỉm cười, thậm chí không thèm chào Nguyễn Thanh Thanh mà bước nhanh đi mất.
Nguyễn Thanh Thanh cũng không gọi ông ta.
Cô nói: "Hình như chú ấy hơi sợ anh."
Lạc Bình Giang một tay chống trên khung cửa, nói: "Ồ, vậy à, vậy thì xin lỗi."
Nghe thấy lời xin lỗi không chân thành của anh, Nguyễn Thanh Thanh bật cười rồi nói: "Dì đã mất, thực ra em và chú ấy... Sau này em chắc là cũng sẽ không còn liên lạc với chú ấy nữa."
Lạc Bình Giang gật đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa mà anh chuyển sang hỏi: "Mấy ngày qua Tằng Hy thế nào rồi?"
"Em ấy ổn hơn rồi, vẫn đang tiếp nhận tư vấn tâm lý. Em nghĩ em ấy sẽ càng ngày tốt hơn thôi."
Lạc Bình Giang nhìn vào đôi mắt trong veo của cô: "Em… Có cần tư vấn tâm lý..."
Nguyễn Thanh Thanh: "Em vẫn ổn. Thực ra khi em ở trong tay hắn cũng không chịu tổn thất gì, bây giờ nghĩ lại, hắn ngoài việc bắt nạt phụ nữ, đặc biệt là người câm điếc thì hắn cũng chẳng có gì ghê gớm cả."
Lạc Bình Giang chậm rãi mỉm cười.
Anh nhớ lại lời của Viên Minh nói: "Anh Lạc à, đừng lo nghĩ linh tinh. Cô bạn gái của anh không cần tư vấn tâm lý đâu, tố chất tâm lý của cô ấy mạnh mẽ lắm! Kẻ gϊếŧ người mới là người cần được tâm lý tư vấn đấy! Không biết là do bị dọa hay do điện, cái đó của hắn hoàn toàn hỏng rồi! Trước khi tử hình đã bị thực hiện một hình phạt trước, không thể làm đàn ông nữa, he he he!"
Lạc Bình Giang nói: "Đúng rồi, ngày mai em có thời gian không, mấy người đồng đội của anh muốn mời em đi ăn. Anh định ở nhà nấu một bữa cơm."
"Được chứ."
"Họ đều khá là thô lỗ, em đừng để bụng."
"Làm sao mà em có thể để bụng!" Nguyễn Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu ở nhà nấu cơm thì có cần em vào bếp không? Em chưa chiêu đãi như vậy bao giờ... " Nói xong, khuôn mặt cô hơi ửng đỏ.
Lạc Bình Giang dịu dàng nhìn cô, nhớ lại những bát canh nhạt như nước mà cô nấu khi anh ở bệnh viện, lập tức nói: "Tất nhiên là không cần. Có anh mà, ngày mai anh sẽ yêu cầu cửa hàng cử một đầu bếp đến, làm sao có thể để cho em động tay vào được? Nếu em có hứng thú thì chỉ cần vào nhà bếp chỉ đạo là được."
Ngày hôm sau, tại nhà của Lạc Bình Giang.
Sau khi Lạc Bình Giang kiếm được tiền. Đầu tiên anh đã đổi một căn nhà mới cho người nhà. Nhà có ba phòng ngủ, rộng rãi và thông thoáng. Khách mời không nhiều, đều là những người đồng đội rất thân thiết của anh, bao gồm cậu Viên từ Đội Cảnh sát Hình sự Thành phố, anh Đinh từ Đội Cảnh sát Hình sự Tỉnh và cậu Tạ từ Hệ thống Cảnh sát Vũ trang…
Ban đầu khi đối diện với cô gái nhẹ nhàng và dịu dàng như Nguyễn Thanh Thanh, mọi người đều khá dè dặt, lịch sự và không trêu đùa linh tinh. Nhưng sau khi đồ ăn được đưa lên bàn, qua ba lần nâng ly, mọi người đều bộc lộ bản chất thật của mình.
Viên Minh vừa bị mọi người trút cho uống ba ly rượu: "Chị dâu, chị dâu, tôi muốn tố cáo!"
Lạc Bình Giang mỉm cười cũng không ngăn cản, Nguyễn Thanh Thanh hỏi: "Anh muốn tố cáo cái gì?"
Viên Minh: “Lão Lạc lòng dạ độc ác! Trước đây khi là bộ đội, chúng tôi ai cũng không thắng được anh ấy, thường xuyên bị tổn thất, hừ hừ!"
Nguyễn Thanh Thanh mỉm cười: "Anh ấy khá là thông minh."
Viên Minh: "...” Mẹ kiếp, uống quá nhiều rượu nên cậu ta quên mất, người đứng trước mắt cũng là một người lòng dạ độc ác! Tố cáo như vậy chính là tự rước lấy nhục!
Lão Đinh thì khác, anh ấy hoàn toàn không biết gì về quá khứ giữa Lạc Bình Giang và Nguyễn Thanh Thanh nên thực sự kiện cáo: "Em dâu, tôi cũng muốn tố cáo! Lúc đó Lạc Bình Giang mỗi khi có kỳ nghỉ đều chạy đến Hồ Nam, thậm chí là chạy về nông thôn, cũng không biết đang bận rộn với chuyện gì! Rất đáng nghi!"
Nguyễn Thanh Thanh: "Ồ, lúc đó anh ấy đến tìm tôi, tôi sống ở nông thôn."
Lão Đinh: Hết nói.
Lão Tạ thì xảo quyệt hơn nhiều, làm sao có thể không chơi xấu tên cuối cùng cũng thoát độc thân như Lạc Bình Giang được! Cậu ấy nói: "Chị dâu ơi, lời tố cáo của tôi mới là có giá trị nhất. Những năm đó có mấy cô gái theo đuổi anh ấy! Cháu gái của chính ủy, cháu ngoại của đại đội trưởng, thậm chí con gái của cô căng tin cũng liếc mắt đưa tình với anh ấy!"
Lần này, Lạc Bình Giang không thể làm ngơ được nữa, lạnh nhạt nói: "Không phải tôi đều từ chối rồi sao?”
Lão Tạ đã uống quá nhiều và hơi say: "Ồ... cũng đúng..."
Aaaaa, cậu ấy muốn gây sự mà nhưng sao lại thành ra cho lão Lạc cơ hội chứng minh mình vô tội thế.
...
Bữa tiệc kéo dài đến khuya mới tan, rõ ràng Lạc Bình Giang cũng đã uống quá nhiều nhưng vẫn kiên quyết gọi taxi đưa Nguyễn Thanh Thanh đến cửa nhà.
Nguyễn Thanh Thanh nhìn đôi mắt sáng ngời và vẻ mặt bình tĩnh của anh, cô nghĩ trong lòng người này thật giỏi giả vờ. Cô lo lắng hỏi: "Anh về nhà một mình như vậy sẽ không sao chứ?"
"Không sao, khi về nhà anh sẽ gửi tin nhắn cho em báo đã về đến."
Xem xem, suy luận cũng rất rõ ràng.
Có một số câu Nguyễn Thanh Thanh đã kìm nén cả đêm. Khi anh say rượu, cô mới hỏi: "Nếu tay anh không bị thương, anh bây giờ sẽ ra sao?"
Lạc Bình Giang mỉm cười, ánh mắt mơ màng: "Hoặc là anh vẫn còn là bộ đội hoặc là giống như lão Viên và lão Đinh gia nhập cảnh sát. Lúc đó anh là người giỏi nhất đấy."
Nguyễn Thanh Thanh nắm lấy tay anh: "Em biết, em biết anh là giỏi nhất mà. Vậy bây giờ... Anh có cảm thấy khó chịu không?"
Vì đến cả em khi nhìn thấy bọn họ, em cũng cảm thấy khó chịu. Nếu cảm thấy khó chịu, hãy nói với em. Bây giờ anh có thể nói với em rồi.
Lạc Bình Giang im lặng một lúc, sau đó cười và nói: "Anh không khó chịu, thực sự không khó chịu. Lần trước điều anh nói là thật lòng, những tên côn đồ ấy trên người mang theo mấy mạng người. Anh dùng một tay đổi được bọn chúng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, thực sự thấy rất đáng giá. Vì vậy anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối. Hơn nữa anh còn rất vui mừng, may mắn là ngày ấy bị tên côn đồ tấn công là anh, không phải lão Viên và lão Đinh. Họ không phải nói anh là người giỏi nhất sao? Vì vậy bây giờ anh vẫn có thể mở cửa hàng kiếm tiền, nếu đổi thành họ bị thương tật, sau này phải làm sao?"
Nguyễn Thanh Thanh có cảm giác sống mũi cay cay, cúi đầu không nói gì.
"Đau lòng sao?" Lạc Bình Giang hơi say, nói chậm rãi lại có chút tủi thân: "Vậy thì hôn chú lính cứu hộ của em đi, hôm qua em còn nợ anh tám con cá."
Nguyễn Thanh Thanh nhịn không được bật cười, chui vào lòng anh.
Vào một ngày tuyết nhè nhẹ rơi, trước cửa vắng vẻ không người, hai người ôm nhau thật chặt, dù là lần đầu tiên nhưng lại như đã ôm nhau nửa cuộc đời.
Những khoảng thời gian mà tôi nâng niu góp nhặt, xin hãy trôi qua thật chậm. Cho đến khi tôi có thể nhìn thấy thời điểm cùng với cô ấy bạc đầu bên nhau.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ying
Beta: Felicia
Check: Trân Trân