Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trên Sông Tĩnh Lặng

Chương 61: Ngoại truyện của nam nữ chính - Trên sông tĩnh lặng (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi trận tuyết mùa đông đầu tiên rơi xuống Hoài Thành, Lạc Bình Giang và Nguyễn Thanh Thanh đã có buổi hẹn hò đầu tiên.

Nguyễn Thanh Thanh bước ra khỏi cổng trung tâm, chiếc xe của anh đã đậu dưới gốc cây. Những cành cây phủ đầy tuyết trắng, mặt đất trắng xóa như bọc một lớp vải trắng. Lạc Bình Giang mặc một chiếc áo lông cừu màu đen, một tay đặt trên cửa sổ xe, khiến cho vẻ mặt của anh càng thêm lạnh lùng và nghiêm nghị, có thể nhìn thấy rõ ràng khí lạnh từ hơi thở toả ra.

Anh xuống xe, mở cửa cho cô, Nguyễn Thanh Thanh nói: "Anh không cần phải xuống xe đâu, em tự làm được."

Bàn tay của anh nhẹ nhàng đẩy vai cô: "Sao có thể như vậy được! Nếu anh làm như vậy thì không phải là biến thành đại gia rồi sao?."

Nguyễn Thanh Thanh ngồi lên xe, hỏi: "Vậy ân cần như bây giờ thì gọi là gì?"

"Bạn trai."

Xe chạy thẳng ra sông. Ngày tuyết rơi yên tĩnh, xe cộ cũng ít.

Nguyễn Thanh Thanh nghĩ đến gì đó rồi bật cười.

"Cười gì thế?"

"Không có gì, chỉ là em nghĩ... Trước đây, anh có từng tưởng tượng đến việc chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài như hôm nay không?"

Lạc Bình Giang nhìn về phía trước, cũng cười nhẹ.

“Đã từng nghĩ đến.”

Lúc đó anh vẫn còn là bộ đội, điều anh nghĩ đến chính là ngày nào đó có thể tìm thấy cô, mặc trên người bộ quân phục phẳng phiu đến đón cô, chắc là sẽ không khiến cô quá xấu hổ. Thêm vào đó kỳ nghỉ phép thăm gia đình thường rơi vào cuối năm, vậy nên anh cũng tưởng tượng đúng vào những ngày lạnh giá như thế này. Cô mặc chiếc áo khoác lông vũ màu sắc tươi tắn giống như một bông hoa tươi tắn dịu dàng.

Giống như người đang đứng trước mắt anh lúc này đây.

"Còn em thì sao?" Anh hỏi.

Nguyễn Thanh Thanh cúi đầu cười: "Em cũng từng nghĩ đến."

Một lúc sau, Lạc Bình Giang nói: "Cảnh trong mơ là cảnh trước mắt, người trước mặt là người trong tim."

Nguyễn Thanh Thanh mặt đỏ bừng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lạc Bình Giang đã mượn một chiếc thuyền. Nguyễn Thanh Thanh đứng trên boong thuyền, cô rất ngạc nhiên. Chiếc thuyền này toàn bộ đều được chạm khắc hoàn toàn bằng gỗ, cổ điển và tinh tế, ngay lập tức ném những chiếc thuyền khác trên sông ra xa.

Cô hỏi: "Anh mượn thuyền từ đâu vậy?"

"Từ một người bạn, Lão Minh, cậu ta đã đi Bắc Kinh đón vợ, anh mượn sử dụng vài ngày."

Việc điều khiển chiếc thuyền này không phức tạp, Lạc Bình Giang điều chỉnh hướng và tốc độ, để thuyền từ từ xuôi theo dòng nước, chỉ cần thỉnh thoảng để ý đến nó là được.

Anh đun nước nóng để pha một ấm trà, rồi nhìn cảnh tuyết trắng hai bên bờ một lúc, còn một lúc nữa mới tới bữa ăn tối. Lạc Bình Giang hỏi: "Có muốn câu cá không?"

"Bây giờ có cá sao? Trời lạnh như vậy."

"Có, anh biết một nơi."

Anh điều chỉnh hướng thuyền, chuẩn bị dụng cụ câu cá và mồi, thậm chí còn có một cặp ghế gấp mới. Lạc Bình Giang rất tỉ mỉ, mọi thứ đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, Nguyễn Thanh Thanh chỉ cần chờ để chơi là được.

Thuyền dừng lại ở một khúc sông nhỏ, may mắn hôm nay có một ít ánh nắng, Lạc Bình Giang dắt cô đến câu cá ở nơi nước ấm nhất.

Bước tiếp theo là chờ đợi.

Cả hai im lặng một lúc, dường như không biết phải nói gì với nhau.

Lạc Bình Giang kéo dài giọng nói: "Có muốn cá cược không?"

"Cược cái gì?"

"Xem ai câu được cá trước."

Nguyễn Thanh Thanh liếc anh một cái: "Được, đặt cược gì đây?"

Lạc Bình Giang mặt dày nói: "Người thua phải đáp ứng một yêu cầu của đối phương, bất kể là gì."

Nguyễn Thanh Thanh: "..."

Ở vòng đầu tiên, Nguyễn Thanh Thanh thắng.

Nguyễn Thanh Thanh cầm cần câu cá, nhìn Lạc Bình Giang gỡ con cá ra rồi ném vào giỏ. Anh vẫn cúi đầu, Nguyễn Thanh Thanh dùng chân đá nhẹ vào chân anh: "Anh thấy em nên đưa ra yêu cầu gì?"

"Em yêu cầu gì cũng được."

"Ồ..." Nguyễn Thanh Thanh nói: "Vậy thì xin mời ông chủ Lạc hát một bài."

Lạc Bình Giang đứng dậy, dáng người cao lớn, nhìn cô trong ánh nắng phản chiếu trên tuyết, giọng nói hơi trầm: "Thanh Thanh, hát thì có ý nghĩa gì?"

Cả hai ngồi trở lại trên ghế, Nguyễn Thanh Thanh một tay chống cằm và chờ đợi.

Lạc Bình Giang bất đắc dĩ hắng giọng, rồi nhìn cô một cái, cô thật sự là không có ý định bỏ qua. Anh chỉ có thể mở miệng: "Mặt trời lặn phía tây sau ngọn núi, áng mây đỏ bay, Chiến sĩ tập bắn trở về trại. Trở về trại, hoa đỏ trên ngực phản chiếu ánh hoàng hôn. Tiếng hát vui tươi ngân khắp trời xanh..."

Tuy giọng hát của anh không thể gọi là hay nhưng rất dõng dạc, tràn đầy khí phách hào hùng, phóng khoáng của người chiến sĩ nên cũng khá dễ nghe.

Hát xong một đoạn thì Nguyễn Thanh Thanh vỗ tay cổ vũ. Lạc Bình Giang vươn ngón tay búng nhẹ vào trán cô: "Chờ đấy."

Trận đấu thứ hai, Nguyễn Thanh Thanh lại thắng tiếp. Thêm một con cá chép nhỏ khác được câu lên.

Buổi hẹn hò đầu tiên mà Lạc Bình Giang lại liên tiếp thất bại, cầm lấy cần câu cá, anh thở dài một hơi.

Nguyễn Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, thản nhiên nói: "Vậy thì nhảy đi."

"Em cũng giỏi nghĩ quá đó. Cái này không được, anh làm gì biết nhảy đâu? Đổi yêu cầu khác đi."

Nguyễn Thanh Thanh liếc nhìn anh: ""Thỏa mãn một yêu cầu của đối phương, bất kể là gì.""

"Nhưng anh thật sự không biết nhảy mà, tay chân cứng đờ, Thanh Thanh, để cho anh giữ một chút thể diện đi, xin em đấy."

Nguyễn Thanh Thanh cười "haha", người này thật là biết cương biết nhu, nhanh như vậy đã cầu xin rồi. Chỉ là đùa thôi, cô cũng không phải thật sự muốn làm khó anh, sau khi suy nghĩ một chút, cô nói: "Vậy thì gọi em một tiếng “chị” đi."

Lạc Bình Giang nhìn cô một lúc.

Cuối cùng, anh vẫn nhỏ giọng gọi một tiếng.

Nguyễn Thanh Thanh cố gắng nhịn cười.

Trận đấu thứ ba, Lạc Bình Giang thắng.

Nguyễn Thanh Thanh nhìn anh không nhanh không chậm thu cần câu cá lại, từ từ gỡ cá ra, sau đó rửa tay sạch sẽ, cuối cùng ngồi trở lại bên cạnh cô. Nguyễn Thanh Thanh đợi đến mức mặt đỏ bừng, quay đầu nhìn sang một bên. Anh im lặng một vài giây, đột nhiên nói: "Thanh Thanh, nhanh nhìn kìa, trên mặt nước có một con chim cốc xinh đẹp."

Nguyễn Thanh Thanh vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh đã nhanh chóng tiến đến gần, cô cảm thấy hồi hộp, đầu cô vừa chuyển động, anh đã hôn vào góc môi bên trái.

Nguyễn Thanh Thanh vừa tức vừa buồn cười: "Anh mấy tuổi rồi chứ!"

Anh nhìn cô bằng ánh mắt đen sâu, giọng nói nghiêm túc: "Vừa nãy hôn lệch rồi, có thể không tính không?"

"..."

Kết quả, thật sự không được tính.

Trận đấu thứ tư, Lạc Bình Giang lại thắng.

Trận đấu thứ năm, Lạc Bình Giang lại thắng.

Trận đấu thứ sáu, anh vẫn thắng.

...

Nguyễn Thanh Thanh đã bắt đầu nghi ngờ trận thua lúc đầu của anh có phải là chiêu lạt mềm buộc chặt hay không, dùng để trêu chọc cô. Sau khi liên tục thua tám trận, Nguyễn Thanh Thanh không chịu nổi nữa, buông cần câu xuống, muốn quay về khoang thuyền, Lạc Bình Giang đứng dậy và nắm lấy tay cô. Cô nghĩ rằng anh sẽ biết điều mà dừng lại nhưng không ngờ anh lại cười và nói: "Em đi vào nghỉ trước đi, anh câu thêm chừng mười con nữa rồi dừng, tất cả đều phải tính đấy nhé."

Nguyễn Thanh Thanh: "..."

Đây là bạn trai của ai thế, thật là không biết xấu hổ!

Lại trôi qua nửa giờ, Nguyễn Thanh Thanh nhìn vào thùng cá đầy ắp, thực sự muốn che mắt mình lại. Lạc Bình Giang bình tĩnh thu dọn dụng cụ câu cá, tiếp tục lái thuyền trôi theo dòng sông.

Đúng lúc này, Nguyễn Thanh Thanh nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên bờ sông. Anh ấy mặc một chiếc áo khoác màu đen dày, quàng khăn quàng cổ, đeo găng tay, đội mũ dày và trên mặt đeo kính râm, chỉ để lộ nửa khuôn mặt gầy gò và trắng bóc của mình. Trước mặt anh có một cái cần câu cá.

Khi nhìn anh ấy, bạn sẽ cảm thấy anh ấy chắc chắn rất lạnh. Anh ấy ngồi thẳng, một tay cầm cần câu cá, một tay đặt trên đầu gối. Nhìn dáng vẻ anh ấy rất hiểu chuyện nhưng lại khiến người khác cảm thấy cô đơn và không thể tiếp cận.

"Người đó, kỳ lạ quá." Nguyễn Thanh Thanh nói nhỏ.

Lạc Bình Giang cũng chú ý tới, nói: "Hình như là một người mù."

Nguyễn Thanh Thanh sửng sốt, người đó trông có vẻ rất điển trai, toàn thân tỏa sáng phong độ của người tri thức, thật sự là một người mù, lại còn một mình chạy đến bên bờ sông câu cá, như vậy không nguy hiểm sao?

Không biết có phải nhận ra có người quan sát hay không, người mù đột ngột đứng dậy, thu cần câu, cầm rổ cá, đi theo con đường nhỏ, bước lên núi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Ying

Beta: Felicia

Check: Trân Trân