Chương 59: Kết thúc chính truyện (2)

Hồi Vương Bằng Ý còn học cấp hai, cha hắn ta mua một mảnh đất trên núi, mở xưởng khai thác đá nhỏ. Không lâu sau, vì yêu cầu bảo vệ môi trường nên xưởng bị đóng cửa. Nhưng bao nhiêu năm qua, Vương Bằng Ý vẫn luôn đóng tiền điện nước cho địa chỉ nhà máy bỏ hoang đó.

Vương Bằng Ý thi trượt cấp ba, chỉ học trường kỹ thuật, làm qua vài công việc nhưng thu nhập đều thấp và không lâu dài. Sau đó, hắn ta dứt khoát không đi làm nữa, sống dựa vào tiền cho thuê căn nhà cũ của gia đình.

Vương Bằng Ý lấy một người phụ nữ xinh đẹp, có học thức cao, thu nhập cao. Không ai biết họ đến với nhau như thế nào.

Nửa năm sau khi kết hôn, họ ly hôn.

Sau đó, căn nhà cũ của gia đình bị giải tỏa, được bồi thường ba căn hộ và hơn một trăm vạn tệ tiền đền bù. Bình thường, Vương Bằng Ý sống ở một trong ba căn hộ đó ở nội thành, chỉ thỉnh thoảng mới đến nhà máy bỏ hoang ngủ qua đêm.

Ba năm qua, hắn ta đã dụ dỗ, hành hạ, sát hại năm cô gái bị câm điếc từ mười sáu đến hai mươi lăm tuổi, trong đó có Chân Dung Dung. Tằng Hy là người thứ sáu, cũng là người duy nhất sống sót. Qua giám định ADN, xác định được bốn bộ hài cốt chôn dưới gốc cây là của các nạn nhân. Còn hài cốt của nạn nhân đầu tiên đã bặt vô âm tín.

Thế nhưng, một khi đã rơi vào tay cảnh sát, Vương Bằng Ý lập tức trở nên run rẩy, sợ hãi, co rúm người lại như chim sợ cành cong. Hắn ta khai nhận toàn bộ tội ác của mình, cầu xin cơ quan công an xử lý nhẹ tội.

Chờ đợi hắn ta, sẽ là hình phạt nghiêm khắc nhất của pháp luật.

Còn về việc vì sao Vương Bằng Ý lại si mê người câm điếc, hắn ta đã bước chân vào con đường phạm tội như thế nào, đó là một câu chuyện khác, sâu xa hơn, đang chờ cảnh sát khai quật.

Một tuần sau.

Nguyễn Thanh Thanh xách hai hộp cơm giữ nhiệt, bước vào bệnh viện Nhân dân Thành phố.

Vừa đến cửa phòng bệnh, mẹ của Lạc Bình Giang vừa lúc đi ra, thấy cô lại đến, mẹ Lạc lập tức nheo mắt cười. Bà ăn mặc giản dị, vẻ mặt thận trọng, ít nói. Mỗi lần gặp Nguyễn Thanh Thanh, bà chỉ lặp đi lặp lại lời cảm ơn: "Đến rồi à, lại làm phiền con rồi, thật sự cảm ơn con rất nhiều..."

Đối diện với bậc trưởng bối như vậy, Nguyễn Thanh Thanh cũng mềm lòng, chỉ đành lặp đi lặp lại: "Dì ơi, không sao đâu ạ, con rảnh mà. Là Lạc Bình Giang cứu con, con mới phải là người nói lời cảm ơn."

Mẹ Lạc: "Ôi, vết thương của Giang Giang không sao rồi, con lại còn hầm canh cho nó, thật là... Giỏi quá, xinh đẹp thế này, lại còn tốt bụng!" Nụ cười của bà càng thêm rạng rỡ, Nguyễn Thanh Thanh chỉ đành giả vờ ngốc nghếch, vội vàng vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh không hề yên tĩnh.

Ngoài người hộ lý, còn có mấy nhân viên nhà hàng của Lạc Bình Giang đến thăm ông chủ, đều là những cô gái, chàng trai trẻ tuổi, nói cười rôm rả. Lạc Bình Giang dựa lưng vào giường bệnh, cũng đang cười. Chỉ có điều, Nguyễn Thanh Thanh vừa bước vào, ánh mắt anh đã dõi theo, khiến những người khác cũng nhìn sang.

Lại có người có ấn tượng với Nguyễn Thanh Thanh, chính là cô nhân viên phục vụ lần trước làm theo lời dặn dò của Lạc Bình Giang, sắp xếp chỗ ngồi cho Nguyễn Thanh Thanh và Trần Mộ Quân, cô ấy cười nói: "À, là em của anh Lạc, bạn gái của thư ký Trần đây mà, chu đáo quá đi."

Nguyễn Thanh Thanh mỉm cười với cô ấy, cũng không giải thích, tiếp tục lấy canh ra.

Lạc Bình Giang liếc nhìn cô nhân viên phục vụ, nói: "Thôi được rồi, anh không sao, quán cũng đang bận, mọi người về đi."

Nhân viên đi rồi, người hộ lý cũng lập tức đi ăn trưa, trong phòng chỉ còn lại hai người. Lạc Bình Giang dựa người vào giường, giống như đứa trẻ mẫu giáo, ngoan ngoãn chờ Nguyễn Thanh Thanh đặt bàn ăn lên giường cho anh, rồi bưng bát canh đến, lại lấy thêm hộp khăn giấy.

Anh đã uống canh Nguyễn Thanh Thanh hầm ba ngày rồi, là ông chủ của nhà hàng có doanh thu tốt nhất thành phố, đánh giá một cách khách quan, thật lòng mà nói, tay nghề của cô rất ổn định, thật sự là... không được tốt lắm.

Nguyễn Thanh Thanh: "Ngon không?"

Lạc Bình Giang hồi tưởng một chút, mới đáp: "Rất ngon, rất thanh, anh thích vị thanh đạm này. Nhưng mà làm phiền em quá."

Nguyễn Thanh Thanh: "Không phiền đâu."

"Đúng rồi, chuyện trung tâm chăm sóc thế nào rồi?" Lạc Bình Giang hỏi.

"Em đã nói chuyện với chú, chú ấy không dám làm loạn nữa, sẽ đợi bên kia đưa ra hợp đồng khiến em hài lòng mới ký." Nguyễn Thanh Thanh nói: "Chúng ta thật may mắn, chính quyền thành phố cũng chú ý đến chuyện của trung tâm, sẽ có một tổ chức từ thiện khá lớn tiếp nhận bọn trẻ. Ngoài ra, dưới sự "khai thông" của em, chú đã đồng ý sẽ trích một phần thu nhập để quyên góp cho tổ chức từ thiện. Nói đến đây, chuyện này cũng phải cảm ơn anh." Cô ám chỉ chuyện Trịnh Đào lừa cô ký tên vào giấy ủy quyền.

"Không có gì, cũng chỉ là trùng hợp."

Nguyễn Thanh Thanh cúi đầu nói: "Nói ra thì, em luôn phải nói lời cảm ơn anh, từ lúc chúng ta quen biết đến giờ."

Lạc Bình Giang im lặng vài giây, hỏi: "Vậy có muốn lấy thân báo đáp không?"

Nguyễn Thanh Thanh không nói gì, bắt đầu dọn bát canh anh vừa uống hết. Anh nắm lấy cổ tay cô, cô giãy giụa một chút nhưng không thoát ra được, anh nói: "Em đã từng thẳng thừng từ chối cậu ấy rồi, là tự cậu ấy rút lui, chúng ta không có gì phải áy náy cả."

Nguyễn Thanh Thanh lại nghĩ: Nhưng em thấy trong lòng không thoải mái lắm.

"Sợ ngại à?" Anh lại hỏi.

Bàn tay Nguyễn Thanh Thanh bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, hỏi ngược lại: "Anh không thấy xấu hổ chút nào sao?"

Lạc Bình Giang lắc đầu: "Mọi người ở trung tâm của em, đều coi anh là một kẻ giàu có thích làm từ thiện. Nhân viên ở nhà hàng của anh, đều coi em là em dâu anh. Nhưng mà, so với việc có thể ở bên em, thì ánh mắt và lời bàn tán của bất kỳ ai cũng không quan trọng. Thật ra, để anh chờ đợi thêm nữa, cũng không sao. Sẽ không có ai khác đâu, Thanh Thanh, em hiểu mà."

Anh nói sẽ không có ai khác. Vừa nghe anh nói, cô hiểu ngay.

Trong lòng anh, giữa hai người họ.

Nguyễn Thanh Thanh phát hiện ra một điều rất kỳ lạ, cô là người rất ít khi khóc, nhưng khi ở bên anh, cô lại rất dễ dàng rơi nước mắt.

"Vậy thì anh đừng chờ nữa." Nguyễn Thanh Thanh ngước đôi mắt trong veo nhìn anh: "Em không muốn để anh chờ đợi thêm nữa."

Khoảnh khắc ấy, đáy mắt anh sâu không thấy đáy, yết hầu chuyển động không thành tiếng, đưa tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên mái tóc dài của cô, dùng giọng nói rất nhỏ bên tai cô nói:

"Vậy thì thử hẹn hò với anh xem sao? Thanh Thanh, anh chắc chắn, sẽ không để em thất vọng."

Khi Nguyễn Thanh Thanh bước ra khỏi khu nội trú, vẫn còn hơi ngơ ngẩn, bước chân như dẫm trên bông, đầu óc choáng váng, trước đây cô chưa từng có cảm giác này.

Vừa đi đến bóng râm, một giọng nói quen thuộc gọi: "Thanh Thanh."

Trần Mộ Quân đứng dưới tàng cây, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Mấy ngày không gặp, trông anh ta tiều tụy đi nhiều, khuôn mặt gầy đi, sắc mặt cũng không tốt. Trong thời gian này, anh ta đã gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng cô đều không bắt máy.

"Em vẫn còn giận anh sao?" Trần Mộ Quân hỏi.

Nguyễn Thanh Thanh: "Không có. Vết thương lành rồi sao?"

Mắt Trần Mộ Quân sáng lên, vội vàng đáp: "Khỏi rồi. Em... Mấy ngày nay em thế nào?"

Nguyễn Thanh Thanh không muốn trả lời nữa, bước chân định rời đi, Trần Mộ Quân vội vàng chạy đến chặn cô lại, vẻ mặt sốt ruột và bực bội: "Thanh Thanh, anh biết là Lạc Bình Giang đã liều mạng cứu em. Anh cũng biết mấy ngày nay em đều đến thăm anh ấy. Em, em và anh ấy..."

Nguyễn Thanh Thanh dừng bước, nói: "Phải, em và anh ấy đang ở bên nhau."

Sắc mặt Trần Mộ Quân biến đổi dữ dội: "Sao em có thể ở bên anh ấy được? Anh ấy là anh họ của anh! Anh ấy cứu em, em cảm động sao? Anh đã biết mà... Lần trước anh ấy gọi điện thoại cho anh, giọng điệu đã rất kỳ lạ! Không ngờ anh ấy lại là loại người như vậy! Em bị anh ấy mê hoặc rồi phải không? Thanh Thanh! Có phải em cố ý trả thù anh không?"

Nguyễn Thanh Thanh nhìn người đàn ông đã dành cả thanh xuân và nhiệt huyết để theo đuổi cô ba năm, yêu đương một năm, chỉ cảm thấy xa lạ vô cùng. Cô thậm chí không muốn và không đáng để nói thêm một lời nào với anh ta, nhưng anh ta vẫn không buông tha cho cô, nắm chặt cánh tay cô nói: "Thanh Thanh, có phải em trách anh không đến cứu em không? Anh cũng là bất đắc dĩ, anh bị tên hung thủ đánh ngất mà, lúc đó em cũng nhìn thấy rồi. Anh bị người ta đưa đến bệnh viện, đến chiều hôm sau mới tỉnh lại, lúc đó em đã được cứu rồi. Nếu anh tỉnh táo, nhất định sẽ nghĩ cách cứu em, anh sẽ không chậm hơn anh ấy!"

Nguyễn Thanh Thanh nhìn vào mắt anh ta, cô tin rằng những lời này của anh ta đều là thật lòng, tràn đầy sự tự cảm động và bất chấp bản thân. Nhưng cô chỉ hỏi một câu: "Là ai đã đưa anh đến bệnh viện?"

Trần Mộ Quân sững người.

"Mấy ngày nay cô ấy chắc hẳn đã chăm sóc anh rất chu đáo, bây giờ anh đến tìm em, đã nghĩ đến cảm nhận của cô ấy chưa?"

Sắc mặt Trần Mộ Quân thay đổi liên tục.

Nguyễn Thanh Thanh thở dài.

Mấy ngày nay, cô và Lạc Bình Giang đã cùng nhau phân tích lại toàn bộ quá trình gây án của tên sát nhân hàng loạt nhắm vào người câm điếc - Vương Bằng Ý, cũng như tất cả những chuyện xảy ra sau khi cô bị bắt cóc.

Khi Lạc Bình Giang nhắc đến việc có người giả danh cô, nghe điện thoại của Trần Mộ Quân để báo bình an, cô lập tức nghĩ đến Nguyễn Thanh Linh, cũng hiểu rằng Lạc Bình Giang cũng đoán ra ngay từ đầu.

Nhưng bây giờ, người đàn ông một dạ hai lòng này vẫn đứng trước mặt cô, không hề hay biết gì.

Quen biết bốn năm, Nguyễn Thanh Thanh chưa bao giờ hiểu rõ như lúc này, hóa ra cô và Trần Mộ Quân căn bản không phải là người cùng một thế giới.

Tuy nhiên, Trần Mộ Quân cũng có lúc bình tĩnh và dứt khoát, anh ta nói: "Thanh Thanh, người anh yêu là em, từ đầu đến cuối đều là em. Anh sẽ không qua lại với cô ta nữa."

Nguyễn Thanh Thanh lắc đầu: "Anh đã nɠɵạı ŧìиɧ với một người phụ nữ khác, vào lúc em gặp nguy hiểm nhất, anh lại ở bên cô ấy, cô ấy còn muốn lấy mạng em. Trần Mộ Quân, chúng ta không thể quay lại được nữa."

"Em đang nói gì vậy, anh không hiểu! Sao cô ta lại muốn lấy mạng em?"

"Tất nhiên là anh không hiểu, bởi vì anh không muốn hiểu. Về điều tra cho rõ ràng đi, xem trong lúc anh hôn mê, cô ấy đã làm những gì."

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Uyển Vĩnh Kim

Beta: Jully

Check: Trân Trân