Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trên Sông Tĩnh Lặng

Chương 48: Quỷ quyệt (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nguyễn Thanh Thanh đi đến trước l*иg sắt, người đàn ông đi theo sau cô. Tằng Hy ngồi trong góc l*иg, nhìn họ với vẻ hoảng loạn.

Nguyễn Thanh Thanh nắm tay Tằng Hy qua song sắt, suy nghĩ một chút, rồi quay sang nói với người đàn ông: "Anh có thể ra ngoài tránh mặt một chút không?"

Người đàn ông nhíu mày.

Nguyễn Thanh Thanh cười nhẹ: "Làm gì có cô gái nào tâm sự với bạn thân mà để bạn trai đứng nghe trộm chứ?"

Người đàn ông sửng sốt, nhìn sang Tằng Hy, rồi mỉm cười. Hắn ta liếc nhìn Nguyễn Thanh Thanh và nói: "Đừng có giở trò!" Sau đó hắn ta bước ra khỏi cánh cửa sắt, khóa lại.

Mặt Tằng Hy ướt đẫm nước mắt, cô ấy dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi: “Chị có sao không?”

Vì quá lâu không ngủ, đôi mắt Nguyễn Thanh Thanh nổi lên tơ máu đỏ ngầu, trên mặt còn những vết bầm do người đàn ông đánh trước đó, cả khuôn mặt lạnh lẽo đến đáng sợ. Nhưng đôi mắt cô lại rất sáng, có một thứ ánh sáng khiến người nhìn cảm thấy hơi rùng mình.

Nguyễn Thanh Thanh xoa đầu cô ấy và nói: Chị không sao, đừng lo. Không nói nhiều đến chuyện khác, tiếp theo em chỉ cần làm đúng những gì chị nói.

Tằng Hy nhìn cô với vẻ hoảng sợ, nước mắt lại rơi xuống: Hắn sẽ gϊếŧ chúng ta sao? Tại em quá ngu ngốc, bị hắn lừa, em nên nghe lời chị, tất cả đều là lỗi của em...

Nguyễn Thanh Thanh nắm lấy tay cô ấy và ngắt lời: Em không có lỗi, là do hắn không bằng cầm thú! Đừng phí thời gian nữa, chúng ta nhất định phải sống sót ra khỏi đây!

Tằng Hy sửng sốt: Chị có cách để trốn thoát sao?

Nguyễn Thanh Thanh im lặng một lúc, sau đó vẻ mặt càng thêm kiên định: Tạm thời vẫn chưa tìm được cách. Nhưng chị vẫn đang cố gắng, lúc nãy hắn muốn gϊếŧ chị, không phải là bây giờ chị đã thành công kéo dài thời gian, giữ được mạng sống sao?

Tằng Hy nở một nụ cười vừa nhẹ lòng vừa đau khổ: Chị luôn rất thông minh, chỉ cần có cơ hội, chị nhất định sẽ trốn thoát. Nhưng em đã hết hy vọng rồi, hắn nói em đến chết cũng sẽ không bao giờ rời khỏi được cái l*иg này.

Nguyễn Thanh Thanh: Đừng nghe lời hắn, hắn dọa em đó. Sao em có thể cam chịu số phận nhanh như vậy! Em chưa đầy 18 tuổi, chẳng phải chúng ta đã hứa sẽ cùng mọi người ăn mừng sao? Chị phải sống sót ra khỏi đây, em cũng phải sống sót đi ra ngoài. Còn hắn, cuối cùng nhất định sẽ bị cảnh sát bắt. Nghe chị nói, hắn rất say mê em, chị đoán rằng hắn rất muốn được ở bên em như những người yêu thật sự. Chị muốn em bắt đầu từ bây giờ, điều chỉnh thái độ với hắn, đừng để hắn thao túng nữa, em phải tác động đến hắn một cách có ý thức, chỉ có em mới làm được điều này. Như vậy, em sẽ không phải chịu khổ sở nữa và chị cũng sẽ có thời gian nghĩ ra cách trốn thoát. Nhưng em phải hứa với chị, dù tương lai... chúng ta phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, dù chị có chết trước, em cũng phải kiên trì đến giây phút cuối cùng, không được bỏ cuộc.

Tằng Hy đã rơi nước mắt đầy mặt. Cô ấy nhìn vẻ mặt thanh tú, kiên định như ngọc lạnh của Nguyễn Thanh Thanh, nghĩ thầm, làm sao Thanh Thanh lại có thể thông minh và bình tĩnh như vậy, lại còn đối với cô ấy tốt như thế? Cô ấy đột nhiên cảm thấy trong lòng như dâng lên một nguồn sức mạnh bi thương nhưng kiên cường. Cô ấy nghĩ, mình không thể là gánh nặng của Thanh Thanh, cho dù mình có chết, cũng phải giúp Thanh Thanh, chỉ cần chị ấy có thể sống sót và ra khỏi đây, mình cũng mãn nguyện rồi.

Tằng Hy dùng sức lau khô nước mắt, gật đầu: “Em nghe lời chị, việc gì cũng nghe chị hết, chị muốn em làm cái gì em sẽ làm cái đó.”

Người đàn ông mở cửa, quay lại. Nguyễn Thanh Thanh và Tằng Hy cùng nhìn về phía hắn ta.

Hắn ta cầm một cái búa, dài khoảng nửa cánh tay, màu sắt xỉn màu. Nguyễn Thanh Thanh nhìn thấy thì lòng ớn lạnh. Còn hắn ta thì hờ hững nhìn Nguyễn Thanh Thanh một cái, rồi mắc cái búa vào lưng quần, hỏi: "Dạy dỗ thế nào rồi?"

Nguyễn Thanh Thanh lộ ra một nụ cười nhạt, không trả lời mà nhìn sang Tằng Hy.

Tằng Hy vốn đang ngồi trên mặt đất dựa vào l*иg, từ từ ngồi thẳng dậy chuyển sang tư thế quỳ, hai tay để trên đầu gối. Mái tóc rối bù của cô ấy không biết từ khi nào đã được chỉnh lại gọn gàng. Cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông, cười và dùng ngôn ngữ ký hiệu: “Anh đã về rồi.”

Trong thế giới của hắn ta, nụ cười của cô ấy từng ngọt ngào hơn cả mật ong, ánh mắt cô ấy từng sáng ngời hơn cả kim cương.

Giống như tia sáng rọi qua đêm dài tăm tối nhất, chỉ nở rộ vì hắn ta.

Người đàn ông ngẩn người.

Hắn ta từng bước tiến lại gần l*иg giam, nhìn chằm chằm dung mạo xinh đẹp của cô ấy giống như lần đầu gặp gỡ.

Hai bàn tay Tằng Hy nắm chặt toát mồ hôi, sắp không khống chế được mà run rẩy. Đúng lúc này, tay Nguyễn Thanh Thanh vươn vào l*иg giam, nhẹ nhàng véo một cái vào cánh tay cô ấy. Tằng Hy đột nhiên có được an ủi, không hoảng sợ nữa, cô ấy thả lỏng mười ngón tay ra, ngẩng đầu đối mặt với cái nhìn bệnh hoạn của người đàn ông, tiếp tục mỉm cười rạng rỡ như hoa.

Yết hầu của người đàn ông lặng lẽ trượt xuống, hắn ta nói: "Cút."

Tằng Hy giật mình.

Người đàn ông liền dùng ngôn ngữ ký hiệu: “Hy Hy, anh không nói em.”

Hắn ta lạnh lùng nhìn về phía Nguyễn Thanh Thanh.

Nguyễn Thanh Thanh cũng không yên tâm để Tằng Hy ở một mình với hắn ta nhưng bây giờ cả hai người đều không có khả năng phản kháng lại, cô chỉ có thể lưu luyến nhìn Tằng Hy, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tôi đi đâu?"

Tất nhiên người đàn ông sẽ không để cô rời khỏi ngôi nhà này nhưng lúc này trái tim hắn ta đang đập loạn, không thể chịu nổi, thực sự không có tâm trạng để quan tâm thêm người phụ nữ thừa thãi này, hắn ta nghiêng đầu sang một bên: "Vào bên trong." Phía hắn ta chỉ là căn phòng mà Nguyễn Thanh Thanh từng ở một thời gian ngắn.

Nguyễn Thanh Thanh chỉ có thể đi vào, cánh cửa sau lưng cô đóng sầm và bị khóa lại.

Nguyễn Thanh Thanh nhắm mắt lại, nói trong lòng: Tằng Hy cố gắng lên, bảo vệ bản thân thật tốt, em chắc chắn sẽ làm được.

Nhưng dù nghĩ như vậy, dù mọi thứ đều đang diễn ra theo kế hoạch, những giọt nước mắt của cô ấy vẫn từ từ rơi xuống.

Người đàn ông tắt đèn sợi đốt sáng rực trên đỉnh đầu, sau đó bật ngọn đèn mờ ở góc tường, lấy chìa khóa mở l*иg giam, bước vào, rồi khóa lại. Hắn ta chưa kịp quay người thì có một đôi tay từ phía sau ôm lấy eo hắn ta.

Lưng người đàn ông hơi cứng lại, hắn ta quay người và nhìn thấy mái tóc đen như mây cùng với đôi mắt xinh đẹp rũ xuống của Tằng Hy.

Hắn ta "ha ha" cười: “Chủ động ôm anh? Sao thế, em không còn cảm thấy anh ghê tởm nữa à?”

Trong lòng Tằng Hy run lên, hắn ta hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của cô ấy - ghê tởm, cô ấy sắp bị ghê tởm đến mức không thể chịu nổi rồi. Hỏng rồi, có phải không lừa được hắn ta nữa không? Tay Tằng Hy suýt nữa thì run lên nhưng ngay lúc đó lời dặn dò vừa rồi của Nguyễn Thanh Thanh lại hiện ra trước mắt cô ấy.

Đừng sợ, dù hắn ta có biếи ŧɦái đến đâu, vẫn là một con người, là con người thì sẽ có điểm yếu trong tâm lý. Hắn ta có duc vọng đối với em, vì vậy thực chất không phải hắn ta đang kiểm soát em, mà là em đang kiểm soát hắn ta.

Tằng Hy, đừng sợ đưa tay chạm vào gai nhọn của con rồng xấu xa.

Tằng Hy buông hắn ta ra, khua tay: Em chưa bao giờ nghĩ như vậy, nếu không thì trước đây em đã không ở bên anh. Trước giờ em chưa từng yêu đương. Trong hai ngày qua, em chỉ cảm thấy sợ hãi.

Người đàn ông không nói gì, cứng ngắc như một khúc gỗ, cũng không động đậy.

Chúng ta ngồi ở đằng kia có được không? - Tằng Hy dỗ dành.

Người đàn ông để mặc cô kéo, ngồi xuống cạnh giường, hắn ta nói: Quả nhiên, để sống sót, em cũng có thể trở nên hèn hạ như vậy, anh đã xem thường em rồi. Phụ nữ đều hèn mọn như vậy!

Trái tim Tằng Hy như muốn vỡ ra, nước mắt lại sắp rơi xuống, cô ấy cố gắng hết sức kìm lại, cúi đầu, cười dịu dàng và nói với hắn ta: Không phải đâu, là Thanh Thanh nói với em, hãy nhìn vấn đề này từ một góc độ khác. Bởi vì anh thích em nên anh mới mang em về đây, đúng không?

Người đàn ông cười "haha": Đúng vậy!

Tằng Hy: Thanh Thanh khuyên em rằng đã đến bước này rồi, điều quan trọng nhất là làm thế nào để sống một cách thoải mái. Chị ấy hỏi em ước mơ của em là gì, anh biết mà, em là một người câm điếc, không có tiền, không có học vấn. cũng không có tương lai, cuộc sống cơ bản là không có hy vọng. Ước mơ lớn nhất của em chính là tìm được một người thật sự yêu thương em, sống cùng với em. Ước mơ của em rất nhỏ, rất nhỏ. Bây giờ, bị anh mang về đây, lẽ nào em lại không thể thực hiện được ước mơ của mình nữa sao? Thật ra sự khác biệt cũng không lớn lắm, điều anh muốn và điều em muốn, hoàn toàn giống nhau, có đúng không?

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Ying

Beta: Jully

Check: Trân Trân
« Chương TrướcChương Tiếp »