Chương 45: Liều mạng (2)

Chỉ có camera trước cửa hàng hoa quả là ghi lại được hình ảnh. Đoạn video đầu tiên, khoảng cách rất xa, hình ảnh cũng không rõ nét. Tên đó dừng xe ở góc đối diện, sau đó dẫn Tằng Hy lên xe. Không nhìn rõ biển số, nhưng có thể thấy đó là một chiếc xe địa hình màu đen.

Đoạn video thứ hai, nửa tiếng sau, hai người đi ra khỏi trung tâm thương mại, trở lại xe. Chiếc xe chạy ngang qua cửa hàng hoa quả. Tuy nhiên, do góc quay, camera chỉ ghi lại được hình ảnh Tằng Hy ngồi ở ghế phụ, không thấy người lái xe. Cũng bởi vì góc quay từ trên xuống, không thể nhìn thấy biển số xe.

Tuy nhiên, kiểu dáng chiếc xe lại hiện ra rõ ràng. Đó là một chiếc xe Toyota SUV, khoảng 80% mới, nhìn kỹ, trên bánh xe và thân xe có dính một số vết bẩn, giống như bùn đất.

Có lẽ cảnh sát có biện pháp kỹ thuật để phóng to, tra rõ biển số xe của hắn. Nhưng chỉ dựa vào những điều này cũng không đủ để cảnh sát xem trọng.

Nhưng Lạc Bình Giang không thể chờ đợi thêm. Vì Thanh Thanh và mọi người, anh không thể chần chờ nữa.

Lạc Bình Giang hít một hơi thật sâu, vùi đầu vào vô lăng, các khớp xương gầy guộc ở mu bàn tay nhô lên. Một lúc sau, anh ngẩng đầu, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Tên đó, xuất hiện bên cạnh một người mất tích, không đủ để gây sự chú ý của cảnh sát.

Nếu như từng xuất hiện bên cạnh hai người câm điếc mất tích thì sao?

Trên mạng có tin tức về cô gái câm điếc mất tích tháng trước, trong đó có số điện thoại liên lạc của gia đình nạn nhân. Lạc Bình Giang nhanh chóng bấm số, giọng một người đàn ông trẻ tuổi vang lên: “A lô?” Giọng điệu không mấy thiện cảm.

“Xin chào, có phải người nhà của Chân Dung Dung không?”

“Phải. Tốt nhất là anh có manh mối hữu ích, chúng tôi đã nhận quá nhiều cuộc gọi lừa đảo rồi, anh không lừa được chúng tôi nữa đâu.”

“Tôi không phải đến để lừa đảo, tôi cũng không có manh mối về Chân Dung Dung. Tôi ở Hoài Thành, một người bạn của tôi, một cô gái câm điếc, 18 tuổi, ngày hôm qua cũng mất tích.”

Người đàn ông im lặng một lúc, hỏi: “Vậy tại sao anh lại gọi điện cho tôi?”

“Anh là...”

“Tôi là anh trai của Dung Dung, anh trai ruột. Tôi tên là Chân Minh Hạo.”

“Tôi nghi ngờ họ bị cùng một người bắt cóc.”

Phản ứng của Chân Minh Hạo rất nhanh: “Tại sao?”

Lạc Bình Giang thuật lại ngắn gọn tình huống mất tích của Tằng Hy, sau đó nói: “Nhưng vì thời gian mất tích của cô ấy quá ngắn, bố mẹ cô ấy lại không báo án, không thể chứng minh mất tích, cảnh sát không thụ lý vụ án. Hiện tại tôi điều tra được, tên đó từng tặng cô ấy một chiếc váy đắt tiền, tôi cũng tìm được camera giám sát, ghi lại được kiểu dáng xe của tên đó, chỉ là không ghi được biển số.”

Chân Minh Hạo: “Vậy thì sao? Có liên quan gì đến việc em gái tôi mất tích?”

“Nếu chiếc xe đó, trước khi em gái anh mất tích, cũng từng xuất hiện bên cạnh cô ấy thì sao? Tôi điều tra được thông qua chiếc váy đó, bên ngoài trung tâm thương mại có cửa hàng bán chiếc váy đó, có camera giám sát đã ghi lại được hình ảnh của họ. Anh thử nghĩ kỹ xem, trước khi em gái anh mất tích, có tình huống bất thường nào tương tự không?”

Chân Minh Hạo im lặng vài giây, đột nhiên giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tôi nhớ khoảng thời gian đó, hình như em ấy cũng có thêm hai chiếc váy mới rất đẹp, nhưng em ấy nói là tự mua, chúng tôi cũng không để ý. Có một chiếc vẫn còn trong tủ quần áo của em ấy! Bây giờ tôi sẽ đi tìm!”

Lạc Bình Giang chợt nảy ra ý tưởng, nói: “Tôi gửi ảnh chiếc váy bên này cho anh, anh xem xem có phải cùng một nhãn hiệu không.”

Hai người thêm Wechat của nhau, rất nhanh, Châu Minh Hạo đã gửi ảnh đến.

Cùng một nhãn hiệu, kiểu dáng khác nhau, cùng màu hồng phấn, cùng nơ bướm.

“Bây giờ tôi sẽ đi tìm cảnh sát phụ trách!” Chân Minh Hạo nói.

Lạc Bình Giang: “Chờ một chút.” Anh thuật lại ngắn gọn quá trình và phương pháp từ một chiếc váy để tìm ra nghi phạm và camera giám sát ghi lại hình ảnh chiếc xe, sau đó nói: “Tên đó rất cẩn thận, hắn đeo kính râm, đội mũ, xe cũng đỗ khu rất khuất. Nhưng chỉ cần anh thuyết phục được cảnh sát bên đó, xác minh được là cùng một người, cùng một chiếc xe, thì đủ để gây sự chú ý của cảnh sát hai nơi, huy động lực lượng lớn đi bắt hắn.”

Châu Minh Hạo rất nhạy bén: “Bắt hắn? Đi đâu mà bắt? Anh còn điều tra được gì nữa?”

Lạc Bình Giang bình tĩnh nói: “Nơi cuối cùng hắn xuất hiện, sào huyệt của hắn.”

Lạc Bình Giang nói với Chân Minh Hạo như vậy, không phải là không có căn cứ.

Trạng thái xe của tên đó cho thấy hắn thường xuyên chạy xe đến những nơi địa hình bùn đất.

Hôm qua Tằng Hy đến núi Thanh Diên, mất tích.

Hôm nay Nguyễn Thanh Thanh và Trần Mộ Quân đến núi Thanh Diên tìm Tằng Hy, cũng mất tích.

Điều này cho thấy tên đó sau khi bắt cóc Tằng Hy một ngày một đêm, vẫn chưa đi xa, hai bên mới có khả năng chạm trán.

Vì vậy, sào huyệt của hắn ta ở gần núi Thanh Diên.

Trên đường đi, Lạc Bình Giang quay xe về nhà một chuyến, thay đồ rằn ri và giày leo núi, tiện tay cầm theo một chiếc ba lô, đựng gậy ba khúc tự vệ, dây leo núi, la bàn, đèn pin, nước, bánh mì và sôcôla, đeo găng tay chiến thuật, còn mang theo một chiếc áo khoác dày.

Một tiếng sau, anh lái xe đến chân núi Thanh Diên, trước mắt là ngọn núi đen sừng sững và một con đường núi vắng vẻ. Ngọn núi này nằm bên cạnh con đường huyện hẻo lánh, trong vòng vài km, anh không nhìn thấy camera giám sát nào.

Cho dù là đồng đội Viên Minh hay Chân Minh Hạo, đều không biết bao lâu nữa mới có tin tức. Lạc Bình Giang không chút do dự một mình lái xe, tiến vào con đường núi tối tăm.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Uyển Vĩnh Kim

Beta: Anne

Check: Trân Trân