Chương 44: Liều mạng (1)

Lạc Bình Giang vốn định lái xe đến núi Thanh Diên, nhưng sau khi cúp máy với Viên Minh, anh lập tức quay đầu xe lại, hướng về trung tâm thành phố.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh của Nguyễn Thanh Thanh nhiều năm trước, ngồi trên thuyền, ngẩng đầu nhìn trộm anh với ánh mắt trong veo và đáng yêu. Đồng thời cũng hiện lên hình ảnh của cô vài ngày trước. Cô quay đầu không nhìn anh, nói rằng cô sẽ không bao giờ phản bội Trần Mộ Quân. Lúc đó, vẻ mặt của cô lạnh lùng và kiên quyết.

Lạc Bình Giang cảm thấy tim mình trống rỗng và đau nhói. Anh tự nhủ: Lạc Bình Giang à, nóng vội hỏng việc. Bấy lâu nay chờ đợi cô ấy đã như vậy, giờ đây tìm kiếm cô ấy cũng vậy thôi.

Cuộc sống về đêm ở trung tâm thành phố đã bắt đầu nhộn nhịp, đèn neon chói lóa, xe cộ tấp nập, người qua lại đông đúc. Lạc Bình Giang đi thẳng đến một cửa hàng thời trang nữ cao cấp ở tầng trệt của trung tâm thương mại.

Có hai cô gái đứng sau quầy thu ngân, hỏi: "Thưa anh, anh cần gì ạ?"

Lạc Bình Giang rút điện thoại ra, đưa cho họ xem hình ảnh chiếc mác váy: "Tôi muốn tìm chiếc váy này." Cô nhân viên lớn tuổi hơn xem xong rồi nói: "Ồ, đây là mẫu mới chúng tôi vừa nhập về tuần trước, mời anh theo tôi." Cô ấy dẫn Lạc Bình Giang đến một dãy giá treo, cầm lên một chiếc váy và nói: "Mẫu giới hạn, mỗi size chỉ có một chiếc, đây là chiếc cuối cùng, size lớn."

Lạc Bình Giang ngắm chiếc váy, chất liệu vải satin, màu hồng nhạt, có ánh nhũ, cổ chữ V sâu, phía sau có một chiếc nơ lớn. Giá 1388. Những chiếc váy ở đây đều có màu sắc tươi sáng và trang trí bằng nơ, có khá nhiều chiếc váy cò cùng phong cách.

Lạc Bình Giang rút điện thoại ra chụp một bức ảnh.

Nhân viên: "Này anh, anh có mua không? Đừng có chụp ảnh."

Lạc Bình Giang cười nhẹ, nhanh chóng cất điện thoại vào túi, nghiêng người sang một bên để che khuất tầm nhìn của những khách hàng và nhân viên khác, rồi thì thầm: "Có chuyện này tôi muốn nhờ cô giúp. Em gái tôi, em ruột của tôi, mấy ngày trước có người tặng cho em ấy chiếc váy như này. Cô có thể giúp tôi kiểm tra camera xem ai đã mua nó tặng cho em ấy không? Chắc là em ấy mặc size S."

Nụ cười trên khuôn mặt cô nhân viên biến mất, cô ấy nói: "Không được, tôi không thể kiểm tra giúp anh, như vậy là tiết lộ thông tin khách hàng." Cô ấy định đi, Lạc Bình Giang nắm lấy tay cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc và chân thành: "Làm ơn giúp tôi với, em gái tôi... nó bị khiếm thính, chưa đủ mười tám tuổi. Mấy ngày nay nó không về nhà. Là anh trai, tôi rất lo lắng, em gái tôi rất ngây thơ, tôi sợ nó bị lừa."

Cô nhân viên ngẩn ra một lúc, rõ ràng đã nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt do dự.

Lạc Bình Giang như không hay biết, vẻ mặt buồn rầu nói: "Em gái tôi rất xinh đẹp, lại là người khiếm thính, nếu cô đã từng gặp thì chắc chắn sẽ nhớ rõ."

Cô nhân viên: "Nhưng mà... tôi không thể tùy tiện tiết lộ thông tin khách hàng."

Lạc Bình Giang rút ra vài tờ tiền từ trong túi, nhanh chóng nhét vào tay cô ấy, nói: "Cô đừng nghĩ thế, cô đang làm việc tốt. Tôi chỉ muốn biết ai đang theo đuổi em gái tôi mà thôi, nó còn chưa đủ tuổi."

Cô nhân viên nhanh chóng nhét tiền vào túi rồi quay trở lại quầy thu ngân. Một lát sau, cô ấy ngẩng đầu, gật đầu với Lạc Bình Giang. Lạc Bình Giang tiến lại gần, trên màn hình là đoạn video giám sát ngay trước quầy thu ngân. Anh lập tức nhận ra Tằng Hy trên màn hình, khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt e dè và đang dùng ngôn ngữ ký hiệu để ra dấu.

Bên cạnh Tằng Hy là một người đàn ông có chiều cao trung bình. Lạc Bình Giang chăm chú nhìn vào người đàn ông này, hắn ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên màn hình chỉ thấy nửa cái cằm. Hắn ta khoác áo jacket, dáng người cao ráo, cơ bắp rắn chắc. Lạc Bình Giang chỉ nhìn thoáng qua đã biết người đàn ông này có sức mạnh cơ bắp rất tốt.

Cả hai đứng lại ở quầy thu ngân khoảng hai phút, người đàn ông thanh toán xong, cầm lấy chiếc váy rồi cùng Tằng Hy rời đi.

"Có đoạn nào quay được mặt của anh ta không?" Lạc Bình Giang hỏi.

Cô nhân viên lắc đầu: "Tôi nhớ là sau khi anh ta vào, chọn chiếc váy này rồi bảo em gái anh đi thử, còn anh ta ngồi đối diện. Tôi vừa xem lại, chỉ có camera này quay được anh ta thôi. Nhưng mà quay được cũng vô dụng, anh ta luôn đeo kính râm. Lúc đó tôi còn nghĩ, người này thật ngầu, ở trong nhà mà vẫn đeo kính râm."

"Vậy còn thông tin khách hàng thì sao? Có ghi lại thông tin của anh ta không?"

Cô nhân viên lại lắc đầu: "Không có, anh ta không đăng ký, cũng không làm thẻ thành viên."

"Vậy hóa đơn thanh toán thì sao?"

Vẻ mặt của cô nhân viên có chút kỳ lạ: "... Cũng không có. Lúc đó anh ta trả bằng tiền mặt, bây giờ ít người mang tiền mặt lắm, chúng tôi còn khuyên anh ta dùng Wechat hoặc Alipay, nhưng anh ta không đồng ý."

Lạc Bình Giang bảo cô nhân viên gửi đoạn video giám sát ngắn ngủi này vào điện thoại của anh. Anh bước ra khỏi trung tâm thương mại, nhìn về phía bầu trời đêm và dòng người đông đúc, trong lòng đã có suy nghĩ rõ ràng:

Chắc chắn đây không phải lần đầu tiên, thậm chí không phải lần thứ hai, người đàn ông đó gây án.

Ý thức phản trinh sát của hắn ta rất mạnh, đã trở thành thói quen hàng ngày.

Việc tìm ra dấu vết của hắn ta e là rất khó khăn.

Nhưng Nguyễn Thanh Thanh vẫn tìm thấy hắn ta, thậm chí còn đối mặt trực tiếp với hắn ta. Vì vậy mới có cuộc gọi cầu cứu lặng lẽ đó.

Nhưng, kẻ đó đã đi đến thời điểm hiện tại, chắc chắn là một kẻ liều lĩnh. Một mình Nguyễn Thanh Thanh, cộng thêm Trần Mộ Quân, gặp phải kẻ đó, e rằng cũng không phải là đối thủ.

Tim Lạc Bình Giang chùng xuống.

Những gì anh có bây giờ chỉ là đoạn video Tằng Hy và một người đàn ông đi mua quần áo, nhưng khuôn mặt người đàn ông không rõ ràng, danh tính không xác định, chẳng thể coi là chứng cứ.

Còn gì nữa? Anh còn có thể tìm được dấu vết gì?

Người đó chắc chắn có xe.

Khoảng cách từ đây đến trung tâm chăm sóc không gần, người đó nhất định phải lái xe đến —— việc sử dụng phương tiện công cộng sẽ bị khá nhiều camera giám sát ghi lại, cũng sẽ để lại nhân chứng.

Chắc chắn hắn ta sẽ không đậu xe trong bãi đỗ của trung tâm thương mại.

Nhưng cũng không đậu quá xa.

Lạc Bình Giang ngẩng đầu lên, trung tâm thương mại có bốn cổng, trước mắt là cổng chính, lượng xe qua lại rất đông, nhìn một lượt cũng không thấy chỗ đậu xe.

Anh quay người chạy về phía ba cổng còn lại. Hai cổng có đường rộng rãi, có vạch đỗ xe, nhưng có camera giám sát khắp nơi. Còn một cổng nằm ở vị trí hẻo lánh nhất, ánh sáng u ám, đường hẹp khó đi, lượng xe và người qua lại ít, cũng ít camera hơn. Đường bên cạnh không có vạch đỗ xe, nhưng có vài chiếc xe đậu chen chúc bên lề và vỉa hè.

Lạc Bình Giang tự nhủ, chính là chỗ này.

Anh nhìn dọc theo con đường, bên cạnh có một tiệm tạp hóa nhỏ, một tiệm thức ăn nhanh, một cửa hàng nội thất và một cửa hàng trái cây. Trong đó, cửa hàng nội thất và cửa hàng trái cây khá lớn, chiếm hai gian. Anh tiến lại gần, thấy cửa hàng nào cũng lắp camera giám sát, nhưng không biết phạm vi ghi hình có đủ rộng để ghi lại những gì anh cần hay không.

Lạc Bình Giang sờ túi tiền còn kha khá, rồi bước vào cửa hàng nội thất.

Hai mươi phút sau, Lạc Bình Giang quay lại xe, nhìn vào hai đoạn video chỉ dài mười mấy giây trên điện thoại. Đó là đoạn video ghi lại cùng ngày người đàn ông dẫn Tằng Hy đi mua váy, cách nhau chưa đầy nửa tiếng.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Heoboo

Beta: Anne

Check: Trân Trân