Chương 38: Giam cầm (2)

Lạc Bình Giang tiếp tục tìm thấy hai món đồ trong ngăn kéo.

Một trong số đó là hộp đựng của một chiếc điện thoại di động mới, bên trong trống rỗng. Giá thị trường của chiếc điện thoại này khoảng 3000 nhân dân tệ. Bên cạnh đó còn có một chiếc điện thoại cũ giá rẻ nhưng thẻ sim đã bị tháo ra.

Điểm thứ hai là một loạt mác quần áo được cắt ra. Nó được sắp xếp gọn gàng và đặt bên cạnh hộp điện thoại. Lạc Bình Giang nhận ra rằng đó là của một thương hiệu thời trang nữ cao cấp nổi tiếng, có cửa hàng độc quyền tại trung tâm thương mại tốt nhất của thành phố. Tuy nhiên, anh không tìm thấy bất kỳ món đồ nào của thương hiệu này trong tủ quần áo.

Lạc Bình Giang chụp ảnh cả hai món đồ lại. Khi anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt của anh càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Tằng Hy không thể đi đến Quảng Đông, cô ấy phải đã đi đến một ngọn núi ở vùng ngoại ô. Nguyễn Thanh Thanh cũng đã đi đến ngọn núi đó để tìm cô ấy. Trước khi Nguyễn Thanh Thanh khởi hành, Trần Mộ Quân đã đi tới gặp cô, cậu ta nhất định bám riết không buông.

Và hiện tại, Tằng Hy, Nguyễn Thanh Thanh và Trần Mộ Quân đều mất liên lạc.

Đột nhiên, Lạc Bình Giang lấy điện thoại ra và tìm kiếm trên mạng từ khóa "Thiếu nữ câm điếc mất tích". Anh vẫn còn mơ hồ nhớ rằng đã đọc tin tức tương tự vào tháng trước.

Anh ngay sau đó tìm thấy tin tức mà mình cần: "Thiếu nữ câm điếc xinh đẹp mất tích một cách bí ẩn"

Địa điểm vụ việc xảy ra là một huyện khác trực thuộc thành phố này, chỉ cách đó vài chục kilomet.

Cô gái câm điếc 19 tuổi, trên hình trông xinh đẹp và dễ thương.

Cô gái đột nhiên bỏ nhà ra đi, chỉ để lại tin nhắn cho bố mẹ rằng cô sẽ ra ngoài làm việc cùng với bạn bè, bắt đầu cuộc sống mới, đồng thời nói bố mẹ không cần tìm kiếm cô.

Cho đến nay, vẫn chưa tìm thấy cô gái, báo cảnh sát cũng không có kết quả, không có tin tức nào về cô gái cả.

Bố mẹ chỉ biết rằng cô gái gần đây đã có một người bạn mới, thường xuyên ra ngoài. Họ nghĩ rằng đó là đồng nghiệp của cô tại nơi làm việc thời điểm đó nhưng họ không biết người đó là ai.

Bố mẹ yêu thương cô con gái câm điếc này rất nhiều, đã hai tháng trôi qua, bố mẹ cô bé vẫn tìm kiếm cô khắp nơi, đăng thông báo tìm người và treo thưởng...

Lạc Bình Giang đặt điện thoại xuống, đứng ở cửa gọi hai đứa trẻ quay lại, chỉ đặt một câu hỏi: Ngọn núi mà Tằng Hy thường đến có tên là gì?

Nguyễn Thanh Thanh mở mắt, đầu óc còn choáng váng, trước mắt hiện lên một ánh sáng trắng chói mắt. Sau một lúc lâu, tầm mắt của cô khó khăn lắm mới có thể tập trung lại được. Cô muốn giơ tay lên nhưng phát hiện cổ tay đã bị buộc chặt, không thể cử động. Cô nhận ra rằng mình đang nằm trên một sàn bê tông, cả hai tay và hai chân đều bị trói bằng dây thừng.

Trước mắt là mái nhà cũ cao cao, một bóng đèn sợi đốt treo thấp, quanh mũi phảng phất mùi ẩm ướt giống như gỉ sắt và mùi đặc trưng của cây cỏ. Đây là một căn nhà có diện tích hơn 100 mét vuông, hình dạng dài, có một sảnh lớn, cao khoảng hai tầng và vô cùng trống trải. Cách cô không xa, có một chiếc sofa cũ và một chiếc bàn gỗ. Cửa sổ hai bên tường là kiểu cửa sổ của thập niên 80, 90 của thế kỷ trước, rất cổ. Mỗi cửa sổ đều có lan can sắt bên ngoài. Từ cửa sổ, có thể nhìn thấy những bức tường đá loang lổ đỏ và vàng đã bị đào bới và một hàng thiết bị máy móc cũ kỹ, hư hỏng.

Có vẻ như đây là một nhà máy nhỏ bị bỏ hoang.

Tuy nhiên, điều khiến Nguyễn Thanh Thanh sốc hơn cả là chiếc l*иg sắt hình vuông có chiều cao khoảng ba, bốn mét trước mặt cô!

Bên ngoài ánh sáng tối tăm, mù mịt, trong căn phòng cũng không có nguồn sáng nào khác, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn tròn sáng chói được treo phía trên l*иg sắt, khiến không gian đó như biến thành một sân khấu được bao phủ bởi ánh sáng chói mắt.

Mỗi thanh lan can sắt đều có đường kính bằng ngón tay cái của Nguyễn Thanh Thanh, một số còn có vết rỉ sét, một số lộ ra một phần trắng sáng. Ở hai đầu mỗi thanh lan can đều có vết hàn, thô nhưng gọn gàng.

Bên trong l*иg sắt là một không gian hoàn toàn khác biệt so với nhà máy bị bỏ hoang này!

Bên dưới chiếc l*иg sắt được lát gỗ màu trắng sữa, chúng được lau chùi sạch bóng như gương, không có một hạt bụi nào. Bên trong còn có một chiếc giường công chúa cho một người. Chiếc giường màu hồng, ga trải giường màu hồng kết hợp với họa tiết ren. Ngoài ra, còn có một chiếc bồn cầu cỡ nhỏ màu hồng, tủ quần áo công chúa màu hồng trắng.

Một cô gái mặc váy công chúa màu trắng bồng bềnh quay lưng về phía Nguyễn Thanh Thanh, nằm trên giường không hề động đậy. Hai dải thắt lưng bằng vải satin hồng được buộc thành một chiếc nơ lớn phía sau lưng cô ấy. Cô ấy còn đang đeo tất trắng và đôi giày pha lê màu hồng trong suốt.

Trông cô ấy giống như một con búp bê được trang điểm tỉ mỉ.

Cũng giống như một món quà mà ai đó tự tặng cho chính mình.

Đầu Nguyễn Thanh Thanh như sắp nổ tung đến nơi. Cô khó khăn vặn vẹo trên sàn nhà, dùng sức của khuỷu tay, bụng và eo cuối cùng cô cũng có thể ngồi dậy. Miệng cô cũng bị dán băng keo nên chỉ có thể phát ra tiếng "ư ư ư".

Cô gái vẫn không nghe thấy gì, vẫn nằm yên như chết.

Nguyễn Thanh Thanh cố gắng nhích từng chút một đến bên mép l*иg sắt, sau đó dùng sức va mạnh vai vào chiếc l*иg.

Cô gái cảm nhận được sự rung lắc của l*иg sắt, ngạc nhiên nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẩn người.

Cô gái lao như điên đến, hai tay vươn qua l*иg sắt, nắm chặt vai của Nguyễn Thanh Thanh. Nguyễn Thanh Thanh "ư ư ư" một vài tiếng, Tằng Hy kéo mạnh miếng dán trên miệng cô ra. Nguyễn Thanh Thanh thở hổn hển, Tằng Hy vừa sợ vừa đau lòng.

Nguyễn Thanh Thanh: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Tằng Hy chuẩn bị làm thủ ngữ thì sắc mặt lập tức thay đổi khi nhìn về phía sau Nguyễn Thanh Thanh. Nguyễn Thanh Thanh cũng nghe tiếng động cửa ở phía sau lưng, chỉ cảm thấy lông tóc của cô như dựng ngược lên. Tằng Hy như nhìn thấy một con quỷ, nhanh chóng rút tay lại l*иg sắt, bò trở về giường, ôm chặt đầu gối, cúi thấp đầu, toàn thân run rẩy.

Nguyễn Thanh Thanh quay đầu lại nhìn, thấy người đàn ông đó mặc quần áo màu đen, dường như nhiễm phải sự lạnh lẽo của núi rừng, đi từ cửa vào. Hắn ta không nhìn Nguyễn Thanh Thanh đang trên mặt đất, hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái trong l*иg sắt kia, ánh mắt ngập tràn sự thích thú, ham muốn và say mê.

Người đàn ông bước ngang qua Nguyễn Thanh Thanh, như thể cô chỉ là một thứ rác rưởi thừa thãi, chẳng liên quan.

Toàn thân Nguyễn Thanh Thanh căng cứng. Cảnh tượng hắn ta hung hãn đuổi theo cô trên núi vẫn còn trong ký ức. Giờ nhớ đến, cô như vừa trải qua cơn ác mộng.

Người đàn ông một tay nắm chặt vào song sắt, cúi đầu nhìn Tằng Hy, cô ấy càng run rẩy mạnh hơn.

Người đàn ông mềm giọng nói: "Sợ cái gì? Đến đây, quỳ xuống trước mặt tôi, giống như ngày hôm qua ấy."

Tằng Hy ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt đầy mặt nhìn Nguyễn Thanh Thanh, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và bất lực. Trong đầu Nguyễn Thanh Thanh vang lên một tiếng "ầm". Cô biết người đàn ông này là một tên cầm thú đáng sợ, nếu chọc giận hắn ta, cô có thể sẽ rất thảm, nhưng cô không thể nào chứng kiến đứa trẻ chưa thành niên như Tằng Hy bị xúc phạm, bị sỉ nhục như vậy.

Trong căn nhà cũ kỹ và hoang vắng như một cái giếng sâu, giọng nói mong manh của Nguyễn Thanh Thanh vang lên: "Anh… là bạn mới của Tằng Hy trong khoảng thời gian này sao?"

Người đàn ông quay đầu, mí mắt hơi mở ra, như thể bây giờ anh ta mới nhìn thấy cô: "Hy Hy đã nói gì về tôi?"

Nguyễn Thanh Thanh kiềm chế sự sợ hãi, hỏi đến vấn đề này nhưng câu trả lời của người đàn ông lại khiến suy nghĩ của cô có chút lay động. Cô trả lời: "Em ấy nói... Anh là một nghiên cứu sinh của đại học nổi tiếng, rất thông minh, xuất sắc, là một người rất tốt."

Người đàn ông xì mũi giễu cợt, vẻ mặt lạnh lùng: "Nông cạn."

Nguyễn Thanh Thanh ngay lập tức hiểu ra, quả nhiên hắn ta không phải là nghiên cứu sinh. Cũng chỉ có người không hiểu rõ thế giới bên ngoài như Tằng Hy mới không phát hiện ra.

"Cô ấy còn nói rằng anh rất chân thành, rất tốt với cô ấy, hai người nói chuyện rất hợp."

Lần này, người đàn ông không nói gì.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Ying

Beta: Anne

Check: Trân Trân