Chương 37: Giam cầm (1)

Lạc Bình Giang đến căn hộ Trần Mộ Quân thuê, đúng như dự đoán, anh gõ cửa rất lâu nhưng không ai trả lời. Xe cũng không có ở dưới nhà.

Anh tiếp tục gọi điện thoại đến chỗ làm của Trần Mộ Quân, một người phụ nữ nghe máy. Lạc Bình Giang nói: "Xin chào, tôi tìm Trần Mộ Quân, gọi điện thoại cho cậu ấy mà không có ai nhấc máy. Tôi là anh họ của cậu ấy, tên tôi là Lạc Bình Giang."

Người phụ nữ trả lời: "Hôm nay thư ký Trần xin nghỉ ốm... A, anh họ? Lạc, ông chủ Lạc? Thư ký Trần có nói về anh với chúng tôi, anh là chủ nhà hàng Triều Dương Các, nhà hàng của anh thật sự rất nổi tiếng! Chuyện là như này, sáng sớm nay thư ký Trần đột ngột gọi điện thoại đến, anh ấy xin nghỉ ốm hai ngày. Chúng tôi đang làm không hết việc nhưng mà sức khỏe không ổn thì cũng không còn cách nào khác..."

Sau khi cúp máy, Lạc Bình Giang tiếp tục gọi điện thoại cho bố mẹ của Trần Mộ Quân, cũng là chú và dì của anh. Chuông reo được một lúc, bố của Trần Mộ Quân mới nhấc máy: "Alo?"

"Chú, cháu là Bình Giang."

"Ừ, biết rồi, có chuyện gì thế?"

"Cháu có chút việc muốn tìm Mộ Quân, nhưng không liên lạc được với cậu ấy. Cậu ấy xin nghỉ ốm, không đi làm, chú có biết cậu ấy đi đâu không?"

"Nghỉ ốm? Thằng bé làm sao vậy?"

"Cháu cũng không rõ."

"Vậy để chú gọi điện hỏi xem. Cháu tìm nó có việc gì thế?"

"Chỉ là chuyện riêng thôi. Nếu chú liên lạc được với cậu ấy, làm ơn báo cho cháu biết nhé."

"Được."

Đúng như dự đoán của Lạc Bình Giang, thái độ của bố Trần đối với anh không hề thân thiện. Từ khi còn nhỏ, nhà họ Trần là nhà giàu nhất và có địa vị cao nhất trong số họ hàng, luôn có thái độ trịch thượng và lạnh nhạt đối với nhà họ Lạc. Khi còn nhỏ, Lạc Bình Giang từng cảm thấy tức giận và khinh thường về điều đó. Nhưng bây giờ, anh cũng không còn để ý nữa.

Lạc Bình Giang không biết là sau khi cúp máy, bố Trần ngay lập tức gọi cho Trần Mộ Quân nhưng không có ai nghe máy. Một lúc sau, bố Trần nhận được tin nhắn từ Trần Mộ Quân: “Bố, con đang làm một nhiệm vụ quan trọng do lãnh đạo giao. Khi nào xong con sẽ báo lại cho bố.”

Bố Trần ngay lập tức trả lời: "Con tập trung vào việc của con đi. Con có khỏe không? Nghe nói con xin nghỉ ốm."

Trần Mộ Quân trả lời: "Con khỏe, chỉ là cảm nhẹ thôi. Giờ con còn đang bị lãnh đạo bắt làm việc đây."

Bố Trần đáp lại: "Vậy thì tốt. Con bận tiếp đi, không cần trả lời bố."

Bố Trần nghĩ là không cần thiết phải báo lại cho Lạc Bình Giang.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lạc Bình Giang quay trở lại trung tâm chăm sóc, anh muốn xem xét xem có manh mối nào ở đây không. Ngay khi đỗ xe xong, anh thấy Trịnh Đào đi ra ngoài và leo lên xe. Lạc Bình Giang đợi ông ta rời đi rồi mới gõ cửa sau của trung tâm.

Chị trong nhà bếp nhận ra anh, cười và hỏi ngọn gió nào đưa anh đến đây, anh nói là Nguyễn Thanh Thanh hẹn anh đến và đợi ở đây. Vì chuyện anh cùng với Nguyễn Thanh Thanh đàm phán đã truyền khắp trung tâm, cộng thêm chuyện anh giúp đỡ Đậu Đậu, chị đề anh tự mình vào trong ngồi đợi.

Lạc Bình Giang trực tiếp đi đến phòng của Nguyễn Thanh Thanh, cửa phòng không khóa, chỉ đóng lại. Một ý nghĩ bắt đầu nảy ra trong tâm trí Lạc Bình Giang - sáng nay cô ấy rất vội vàng rời đi.

Căn phòng vẫn giống như lần trước, rất sạch sẽ, tất cả các vật phẩm được sắp xếp gọn gàng và ngăn nắp. Lạc Bình Giang là người tinh nhuệ trong tinh nhuệ của lực lượng cảnh sát vũ trang, khả năng quan sát xung quanh một cách nhạy bén và tỉ mỉ đã trở thành bản năng. Anh cẩn thận quét mắt một vòng và chú ý đến một số điểm:

Trên móc treo bên cạnh tủ quần áo, lần trước có treo một chiếc ba lô nhẹ nhưng giờ đây không thấy. Lạc Bình Giang tập trung nhớ lại một chút, cái ba lô đó màu xanh nhạt, còn khá mới, là một thương hiệu thể thao khá phổ biến, không lớn, không thể chứa nhiều đồ.

Trên tủ đầu giường có một đầu sạc điện thoại được cuộn gọn và đặt ở đó. Lạc Bình Giang đi lại gần, mở ngăn kéo ra, phát hiện bị thiếu một thứ đó là cục sạc dự phòng màu đỏ. Lần trước ở bệnh viện, Nguyễn Thanh Thanh mang theo cục sạc dự phòng đó, sau khi quay trở lại phòng, anh thấy cô để nó vào ngăn kéo.

Lạc Bình Giang tự nói trong lòng: Thanh Thanh, anh không mời tự đến. Tiếp theo, anh kiểm tra tủ quần áo, tủ đựng đồ... Sau một lúc, anh đã có một kết luận sơ bộ:

Nguyễn Thanh Thanh mang đi một cái ô, một cốc nước, một chiếc đèn pin và có lẽ còn mang theo hai gói bánh quy. Cô không mang theo quần áo để thay, mà chỉ đi một đôi giày thể thao.

Còn hộp kính thiên văn thu nhỏ tại nhà cũng trống rỗng.

Lạc Bình Giang đứng trong căn phòng yên tĩnh, một tay đặt trên tủ quần áo, nhăn mày suy nghĩ.

Nguyễn Thanh Thanh hoàn toàn không có ý định "đi chơi vài ngày" với Trần Mộ Quân, nơi cô muốn đến là nơi nào đó ở vùng ngoại ô Hoài Thành, có thể đi lại trong ngày.

Vấn đề là, tại sao cô lại vội vã đi đến một nơi như vậy vào sáng sớm, còn là ngay vào ngày thứ hai sau khi cô chia tay với Trần Mộ Quân?

Tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?

Có người đến.

Lạc Bình Giang ngẩng đầu liền thấy một đứa bé đứng ở cửa, nghiêng đầu nhìn anh, chính là Đậu Đậu đã sốt cao vào đêm hôm đó.

Lạc Bình Giang đưa tay ngoắc ngoắc nó, cậu bé cười, mắt to chớp chớp. Lạc Bình Giang đến trước mặt nó, ngồi xuống và dùng ngôn ngữ ký hiệu: Xin chào.

Nụ cười của Đậu Đậu càng thêm ngại ngùng.

Lạc Bình Giang: Em có biết Thanh Thanh đi đâu không?

Đậu Đậu gật đầu, dùng ngôn ngữ ký hiệu: Chị ấy đi tìm chị Dưa Hấu.

Lạc Bình Giang: Tìm ở đâu?

Đậu Đậu: Trên núi.

Lạc Bình Giang: Núi nào?

Đậu Đậu lộ ra vẻ mờ mịt.

Lạc Bình Giang tiếp tục hỏi: Thanh Thanh tại sao lại đi tìm chị Dưa Hấu?

Lúc này một cô bé lớn hơn Đậu Đậu khoảng hai, ba tuổi chạy đến bên cạnh anh khoa chân múa tay: Cháu biết, vì Hy Hy đã đi đến Quảng Đông, Thanh Thanh đi Quảng Đông để tìm Hy Hy.

Lạc Bình Giang hỏi tiếp: Hy Hy đi Quảng Đông khi nào thế? Tại sao lại đi?

Sau đó, hai đứa trẻ thay nhau dùng ngôn ngữ ký hiệu để nói cho anh mặc dù có những lời có chút mâu thuẫn với nhau nhưng có thể tổng kết lại thành một bản phác thảo như sau:

Hy Hy và Thanh Thanh cãi nhau, Hy Hy buồn mấy ngày liền.

Sáng hôm qua Hy Hy bỗng nhiên biến mất. Chị ấy gửi tin nhắn cho dì là chị ấy sẽ đến Quảng Đông tìm bố mẹ.

Chị ấy đi bằng máy bay.

Cậu ngốc à, Hy Hy làm sao có tiền đi máy bay, chắc chắn là đi xe buýt.

Tối qua, Thanh Thanh cãi nhau với chú Trịnh, chị ấy muốn tìm Hy Hy. Chú Trịnh không cho chị ấy đi.

Còn có cả chú cảnh sát đến nữa nhưng đi rồi. Em nhìn thấy xe cảnh sát qua cửa sổ.

Vì vậy, vừa sáng sớm Thanh Thanh đã bắt xe buýt đến Quảng Đông tìm Hy Hy rồi.

Lạc Bình Giang xoa đầu hai đứa trẻ và hỏi: Có thể dẫn anh vào phòng của Hy Hy xem được không?

Phòng của Tằng Hy bị khóa nhưng điều đó không thể ngăn được hai đứa trẻ nghịch ngợm này. Chúng không biết lấy chìa khóa từ đâu ra, mở cửa. Lạc Bình Giang nắm tay hai đứa trẻ bước vào. Ngay khi bước vào, đập vào mắt là một bức tường đầy những đồ vật đan bằng mây. Những đồ vật to có mũ cói, cung tên, giỏ hoa, máy bay và cả những vật nhỏ như hoa cỏ, chim cánh cụt, dấu sách và phiến quạt. Mỗi món đều trông rất tinh xảo và tỉ mỉ.

Trên bàn trong phòng, còn chất đống cành mây và lát mỏng, còn có dây thừng nhỏ và các loại sơn màu. Lạc Bình Giang đi tới, cẩn thận xem qua một lúc.

Cô bé hỏi: Chú, chú muốn tìm gì thế?

Lạc Bình Giang đáp: Chú muốn tìm hai chị về cho cháu.

Cả hai đứa trẻ đều tỏ ra vui mừng.

Tuy nhiên trẻ con thì không kiên nhẫn, sau một lúc, cả hai lại nắm tay nhau và chạy ra ngoài.

Trước tiên Lạc Bình Giang kiểm tra quần áo. Quần áo của Tằng Hy không nhiều, chỉ có khoảng bốn năm bộ cho mỗi mùa, quần áo mùa đông càng ít hơn. Mấy ngày trước, Lạc Bình Giang đã thấy cô ấy mặc một bộ, sau đó dựa vào mô tả của hai đứa trẻ về quần áo mà Tằng Hy mặc khi bỏ đi, cùng số lượng móc treo trống trong tủ quần áo, Lạc Bình Giang phỏng đoán rằng: Tằng Hy thực sự có ý định ra ngoài trong thời gian ngắn, ngoài bộ quần áo cô ấy đang mặc, cô ấy còn mang theo một, hai bộ quần áo để thay đổi, trong đó có bộ đồ xuân thu mà cô ấy mặc hai ngày trước. Ngoài ra, Tằng Hy còn lấy đi một, hai áo khoác dày từ trong thùng quần áo theo mùa.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Ying

Beta: Anne

Check: Trân Trân