Chương 33: Liên hoàn (2)

Dì đứng cạnh không ngừng khen ngợi Trần Mộ Quân. Anh ta làm việc ở một cơ quan quan trọng của chính phủ, gia đình lại có chút danh tiếng ở địa phương, anh ta lại còn cung kính như vậy khiến Trịnh Đào rất hài lòng, ông ta mỉm cười gật đầu rồi rời đi. Người dì kia cũng đi chỗ khác.

Nguyễn Thanh Thanh vẫn một mực im lặng, không nhìn Trần Mộ Quân lấy một lần, bước ra ngoài. Trần Mộ Quân vội vàng giữ cô lại: "Thanh Thanh..."

"Buông tay!" Nguyễn Thanh Thanh cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát được. Anh ta nói: "Chúng ta nói chuyện lại đi, bình tĩnh nói chuyện!"

"Không có gì để nói! Tôi còn có việc gấp."

"Việc gì có thể gấp hơn chuyện của chúng ta chứ?"

Hai người giằng co một lúc. Lúc này đã khá muộn, người qua lại trên đường rất đông, nhiều người là hàng xóm quen biết, nhân viên trong trung tâm cũng đang nhìn ra. Nguyễn Thanh Thanh bực bội hét lên: "Anh đừng như vậy! Đừng chạm vào tôi!"

Trần Mộ Quân nhìn quầng thâm dưới mắt cô, vẻ mặt tiều tụy, nghĩ rằng cô cũng giống mình, trằn trọc suốt đêm. Điều này khiến anh ta càng thêm hy vọng, ôm chặt lấy cô, nói: "Thanh Thanh, cả đời này anh cũng sẽ không buông tay. Em tha thứ cho anh, tha thứ cho anh được không, anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa! Anh đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta rồi, sẽ không còn liên lạc gì nữa! Sẽ không liên lạc với ai nữa, chỉ có em thôi!"

Nguyễn Thanh Thanh vừa tức vừa lo lắng, không thể thoát ra được, trước bao nhiêu con mắt, cô xấu hổ vô cùng.

"Chúng ta đã chia tay hôm qua rồi! Anh hãy từ bỏ đi!"

Trần Mộ Quân bất ngờ buông một tay, mở cửa ghế phụ, đẩy Nguyễn Thanh Thanh vào trong. Cô không kịp đề phòng, ngã xuống ghế. Anh ta đóng cửa lại "rầm" một tiếng, khóa chặt, rồi vòng qua ghế lái, nhanh chóng mở cửa ngồi vào rồi khóa cửa lần nữa.

Nguyễn Thanh Thanh nhìn anh ta với ánh mắt không thể tin nổi, Trần Mộ Quân đã nổ máy, lái xe ra khỏi con phố.

"Trần Mộ Quân anh làm gì vậy! Bị điên à! Dừng xe!"

Sắc mặt anh ta hơi tái, lảng tránh ánh mắt, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười nhạt, anh ta nói: "Bây giờ em đang không được bình tĩnh, đang tức giận, anh đưa em đi dạo một vòng, đợi em nguôi giận rồi chúng ta nói chuyện."

"Tôi rất bình tĩnh, quyết định của tôi sẽ không thay đổi."

"Chết tiệt, người mất bình tĩnh là anh đây!" Anh ta đột nhiên gầm lên, bàn tay nắm chặt vô lăng nổi lên gân xanh: “Nguyễn Thanh Thanh em coi anh là gì? Bao lâu nay em coi anh là gì? Em có thật lòng yêu anh không? Hay là thấy anh đáng thương mới ở bên anh, bây giờ nói chia tay là chia tay! Không một chút lưu luyến!"

Nguyễn Thanh Thanh im lặng một lúc, nói: "Trần Mộ Quân anh đừng nói những điều vô nghĩa nữa, anh nɠɵạı ŧìиɧ, chúng ta chia tay. Đó mới là sự thật."

Trần Mộ Quân thật sự căm ghét sự tỉnh táo và dứt khoát trong cô, khiến mọi ấm ức và bất cam của anh ta đều hóa thành bất lực và tuyệt vọng. Anh ta nói: "Sao có thể như vậy được... Tình cảm bao nhiêu năm nay của anh dành cho em, anh khó khăn lắm mới theo đuổi được em, một năm qua tình cảm của chúng ta tốt đẹp như vậy, sao lại phải kết thúc như thế này chứ?"

Nguyễn Thanh Thanh cũng cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng cô đã lấy lại bình tĩnh, dịu giọng nói: "Hôm nay tôi thật sự có việc gấp phải đi, anh cho tôi xuống xe được không? Chúng ta đừng làm ầm ĩ thành kẻ thù không đội trời chung, được không?"

Trái tim Trần Mộ Quân như bị dao cắt thành từng đoạn, anh ta mỉm cười gượng gạo: "Em có việc gì? Gấp đến vậy sao?"

"Việc của trung tâm."

"Đi đâu, anh đưa em đi."

"Không cần đâu..."

"Đừng từ chối nữa, Thanh Thanh, hôm nay anh đã xin nghỉ phép rồi, việc ở cơ quan anh không quan tâm, điện thoại của sếp lớn cũng không nghe. Đêm qua anh thức trắng, bây giờ em muốn anh đi đâu? Em muốn anh nhảy lầu hay là nhảy sông hả?"

Nguyễn Thanh Thanh cuối cùng cũng chẳng thể thốt lên một chữ.

Một lúc sau, cô nói địa chỉ: "Núi Thanh Diên."

Hôm nay trời âm u, đường chân trời luôn mờ mịt.

Lái xe được mười phút, Trần Mộ Quân hỏi: "Đi núi Thanh Diên làm gì? Bây giờ ở đó chẳng còn ai."

"Tôi đi tìm Tằng Hy."

Trần Mộ Quân cũng có ấn tượng với cô gái xinh đẹp dễ thương bị câm điếc đó, hỏi: "Sao cô ấy lại đến đó?"

Trải qua một đêm đơn độc và bế tắc, lòng Nguyễn Thanh Thanh cũng nặng trĩu. Trước đây, những chuyện phiền lòng này, cô đều sẽ nói với Trần Mộ Quân. Lúc này, anh ta bình tĩnh hỏi han, giống như trước đây. Nguyễn Thanh Thanh có cảm giác mơ hồ, như thể mối quan hệ của hai người không hề thay đổi, anh ta vẫn sẽ hiểu và ủng hộ cô. Còn cô có thể dựa vào anh ta, tin tưởng anh ta.

Cô cố gắng gạt bỏ cảm giác sai lệch đó và nói sự thật.

Hiện tại, Trần Mộ Quân chỉ muốn lấy lại sự tha thứ của cô, không dám vội vàng, bây giờ hai người có thể ngồi nói chuyện bình tĩnh đã là điều khiến anh ta cảm thấy mãn nguyện rồi, thiện cảm đang dần dần được xây dựng lại. Anh ta suy nghĩ một lúc, hỏi: "Em nghi ngờ cô ấy không đến Quảng Đông, mà bị người đàn ông đó lừa?"

Nguyễn Thanh Thanh hơi nhíu mày gật đầu: "Tôi phải liên lạc được với cô ấy mới yên tâm."

"Điện thoại vẫn không gọi được à?"

Nguyễn Thanh Thanh lập tức gọi lại một lần nữa, vẫn tắt máy.

"Em đã liên lạc với bố mẹ cô ấy ở Quảng Đông chưa?"

Nguyễn Thanh Thanh im lặng một lúc, đáp: "Tôi đã liên lạc rồi, họ không biết Tằng Hy định qua đó, không vui lắm, còn bảo tôi khuyên cô ấy về, họ rất bận và áp lực. Sau đó tôi gọi lại thì họ không nghe máy nữa."

Trần Mộ Quân chửi thề một câu, nói: "Em cũng đừng lo lắng quá, Tằng Hy đã lớn rồi, cũng có khả năng phán đoán. Xã hội không có nhiều kẻ xấu đến vậy đâu, biết đâu có lý do khác khiến cô ấy không từ mà biệt, tạm thời không liên lạc được."

"Ừ."

Trần Mộ Quân liếc nhìn cô, cũng không dám nhìn nhiều, tiếp tục hỏi: "Tại sao lại đến núi Thanh Diên tìm cô ấy?"

"Cô ấy thường thích đến ngọn núi này, nhặt tre, mây, giang, hoa tươi các thứ. Trước đây cô ấy đã nói với tôi, hôm nay sẽ đến đây thu thập nguyên liệu để làm một đôi... búp bê bằng cỏ tặng tôi."

"Nói như vậy, cô ấy thật sự có khả năng đến đây. Em đã báo cảnh sát chưa?"

"Đêm qua đã báo rồi, không có tác dụng, không có cách nào chứng minh cô ấy mất tích. Cảnh sát đã liên lạc với cậu tôi và bố mẹ Tằng Hy, họ đều nói không sao, nói tôi đa nghi, cảnh sát bảo tôi xác định lại rồi liên lạc với họ."

Trần Mộ Quân nhìn vào mắt cô: "Anh tin em, em luôn rất nhạy bén, phán đoán rất chính xác."

Nguyễn Thanh Thanh dời mắt, không nói gì.

Trung tâm vốn nằm ở ngoại ô thành phố, họ không mất nhiều thời gian để đến núi Thanh Diên. Tương Tây nhiều núi, Thanh Diên chỉ là một ngọn núi không nổi bật, được bao phủ bởi rừng cây xanh mướt, nhìn một lượt không thấy bóng người. Họ đến chân núi, chỉ có một con đường mòn, xe có thể đi lên được, quanh co, đường rất hẹp và cũ, còn có chỗ hư hỏng. Trần Mộ Quân tập trung cao độ, lái xe rất chậm. Nguyễn Thanh Thanh để ý thấy trên con đường đất có hai dấu bánh xe rõ ràng, có lẽ là mới để lại không lâu.

Lái xe khoảng nửa tiếng, đến lưng chừng núi, là một con đường cụt. Bên cạnh là một bãi đất hoang và phủ đầy lá cây dày. Trong rừng im ắng, không một tiếng động.

Trần Mộ Quân hỏi: "Có muốn xuống xem không?"

"Anh về trước đi, lát nữa tôi tự bắt xe về."

Trần Mộ Quân: "Đây là nơi núi rừng hoang vu, em bắt xe kiểu gì? Thôi khỏi nói, anh không thể bỏ em một mình ở đây được."

Nguyễn Thanh Thanh không kiên quyết nữa.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Heoboo

Beta: Anne

Check: Trân Trân