Trần Mộ Quân dừng lại dưới lầu, ngước nhìn ánh đèn phía bên trong cửa sổ, không động đậy.
Khoảng thời gian này, ánh đèn chờ đợi anh ta đồng nghĩa với niềm vui bí mật, kí©h thí©ɧ và đam mê. Anh ta không thể ngừng bước đến đó. Nhưng lúc này, khi nhìn ánh đèn ấy với đôi mắt đỏ hoe và gương mặt u ám, đột nhiên anh ta cảm thấy chán ngán, mệt mỏi, thậm chí có chút oán hận.
Anh ta quay đầu bỏ đi.
Trần Mộ Quân lái xe đến bờ sông, tìm một góc vắng vẻ, lấy một chai rượu từ cốp xe rồi uống ừng ực. Uống được nửa chai, nước mắt anh ta lăn xuống, hai tay đau đớn vò đầu. Người đàn ông hai mươi sáu tuổi như một con thú bị dồn vào đường cùng.
Trần Mộ Quân về nhà lúc nửa đêm, Nguyễn Thanh Linh vẫn chưa ngủ. Cô ta đang nằm dài trên ghế sô pha, chạy chân trần đến đỡ anh ta và dịu dàng hỏi: "Anh uống rượu à? Sao lại uống nhiều thế? Có khó chịu không?"
Trần Mộ Quân không nói gì, để mặc cô ta dìu lên giường. Cô ta ngoan ngoãn như một cô vợ mới, cởϊ áσ khoác, giày, tất cho anh ta, rồi kéo chăn đắp lên người anh ta. Cô ta bưng một cốc nước ấm đến, đút anh ta uống vài ngụm, rồi lại bưng một chậu nước nóng đến để lau mặt, lau tay cho anh ta.
Trần Mộ Quân vẫn cúi đầu nhắm mắt như thể say đến bất tỉnh. Đợi Nguyễn Thanh Linh làm xong tất cả, đặt anh ta nằm thẳng trên giường, anh ta mới đưa tay lên, ấn vào cái trán đau nhức, khàn giọng nói: "Em đi đi."
Nguyễn Thanh Linh khựng lại, giọng nói càng thêm dịu dàng: "Anh à, rốt cuộc anh làm sao thế? Xảy ra chuyện gì làm anh khó chịu sao?"
Trần Mộ Quân im lặng một lúc rồi đột nhiên bật khóc nức nở: "Cô ấy muốn chia tay với anh... Nguyễn Thanh Linh, cô ấy biết chuyện của chúng ta rồi, cô ấy không cần anh nữa, anh tiêu rồi..."
Người đàn ông say rượu lại thêm đau lòng, yếu đuối đến đáng thương. Trần Mộ Quân dường như quên mất rằng người anh ta đang tâm sự cũng là người phụ nữ của mình. Anh ta ôm đầu khóc, kể với cô ta về những chuyện xảy ra hôm nay, về từng lời nói tuyệt tình của người con gái kia, anh ta nói rằng mình đã yêu cô sâu đậm đến nhường nào trong những năm qua, chỉ có cô là tình yêu duy nhất của đời mình, anh ta làm sao có thể sống thiếu cô ấy?
Nguyễn Thanh Linh yên lặng lắng nghe, yên lặng đến mức tê tái. Cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve trán, kiên nhẫn lắng nghe rồi dịu dàng an ủi. Thỉnh thoảng, khóe miệng cô ta lại hiện lên nụ cười giễu cợt xen với chút lạnh lẽo - dù sao lúc này anh cũng chẳng để ý. Cô thậm chí còn dỗ dành: "Anh đừng vội, mai hãy đi tìm chị ấy, chị ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh."
"Không, cô ấy sẽ không tha thứ cho anh."
"Sẽ được thôi, em sẽ đi cùng anh tìm chị ấy, em sẽ giúp anh, cứ nói rằng tất cả đều do em chủ động, anh bị em quyến rũ. Trong lòng anh chỉ yêu mỗi chị ấy."
Anh ngay lập tức nắm chặt tay cô: "Thật sao? Em đồng ý giúp anh?"
"Tất nhiên rồi, em yêu anh đến thế mà, em chỉ muốn anh được vui vẻ."
Người đàn ông được an ủi và bảo đảm, cuối cùng mệt mỏi thϊếp đi. Đã gần một giờ sáng, Nguyễn Thanh Linh ôm đầu gối, ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm yên tĩnh u tối của thành phố, ánh mắt lơ đãng, dần dần, cô ta nở một nụ cười.
Tuy nhiên, Nguyễn Thanh Linh vẫn đánh giá thấp mức độ quan trọng của Nguyễn Thanh Thanh đối với Trần Mộ Quân. Sáng hôm sau, khi cô ta mở mắt, phát hiện giường bên cạnh trống không.
Cô ta liền bật dậy, nhìn quanh một lượt, phát hiện anh đã tắm rửa, thay quần áo và mang theo chìa khóa xe. Nguyễn Thanh Linh chụp lấy cái gối, ném mạnh xuống đất. Một lát sau, cô ta bình tĩnh lại, biết rằng lúc này không thể gọi điện hay nhắn tin. Cô ta gọi điện đến văn phòng của anh.
Người bắt máy là một cô gái, Nguyễn Thanh Linh lịch sự hỏi: "Xin chào, tôi muốn tìm thư ký Trần Mộ Quân."
Đối phương đáp: "Thư ký Trần hôm nay xin nghỉ, xin hỏi cô là ai?"
Nguyễn Thanh Linh nói: "Ồ, vậy tôi sẽ gọi di động cho anh ấy."
Gác máy, Nguyễn Thanh Linh lạnh mặt, suy nghĩ một lúc rồi xuống lầu bắt taxi, hướng đến trung tâm chăm sóc.
Nguyễn Thanh Thanh đặt điện thoại xuống, vẫn chưa liên lạc được với Tằng Hy.
Cả đêm qua cô gần như không ngủ, chỉ chợp mắt một chút lúc gần sáng. Lúc này đầu cô vừa đau vừa choáng váng nhưng không liên lạc được với Tằng Hy khiến cô càng lo lắng hơn.
Theo lời của Trịnh Đào và các nhân viên khác, Tằng Hy đã ra ngoài từ sáng sớm hôm qua, chỉ mang theo một chiếc túi với vài bộ đồ thay. Đến chiều, cô ấy nhắn tin nói muốn đi Quảng Đông vài ngày để thăm bố mẹ. Dù chú và các nhân viên cảm thấy đột ngột, nhưng Tằng Hy vẫn luôn muốn đi làm ở Quảng Đông và đoàn tụ với bố mẹ. Thêm vào đó, Trung thu và Quốc khánh cũng sắp đến, điều này cũng hợp lý.
Tối qua sau khi xác nhận tin tức này, Nguyễn Thanh Thanh lại cảm thấy kỳ lạ. Tằng Hy luôn muốn đi Quảng Đông, nhưng đó là chuyện sau này, gần đây cô ấy không hề nhắc đến. Nguyễn Thanh Thanh lập tức thử gọi cho Tằng Hy, nhưng điện thoại đã tắt.
Nguyễn Thanh Thanh nhớ lại hôm đó hai người cãi nhau và sau đó cô ấy đến tìm mình để làm lành, nhưng lúc đó mình vừa phát hiện ra Trần Mộ Quân nɠɵạı ŧìиɧ, nên không có tâm trạng để đối diện với cô ấy. Cảm giác áy náy trỗi dậy trong lòng, cô nghĩ, chẳng lẽ Tằng Hy thực sự giận quá mà đi Quảng Đông?
Nguyễn Thanh Thanh không nghĩ nhiều nữa, trở về phòng. Tuy nhiên, suy nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy sự việc này thật sự kỳ lạ...
Tằng Hy và cô cãi nhau, nhưng tình cảm giữa bọn họ rất sâu đậm. Nguyễn Thanh Thanh không thể hiểu nổi vì cớ gì mà cô ấy bỏ đi không một lời từ biệt. Tết Trung thu và lễ Quốc khánh mà Tằng Hy mong đợi từ lâu đã sắp đến. Cô ấy đã giúp Nguyễn Thanh Thanh chuẩn bị cho buổi tiệc một thời gian rồi. Hơn nữa, sinh nhật của cô ấy cũng sắp tới nữa.
Tằng Hy vừa mới quen một người đàn ông khiến cô ấy cảm mến ở Hoài Thành.
Vào lúc này, không nói trước với bất kỳ ai, Tằng Hy đột ngột mang theo hành lý đơn giản, chẳng màng đến điều gì mà về Quảng Đông?
Dù có đi Quảng Đông thì tại sao lại tắt nguồn điện thoại?
Vì vậy, đêm qua sau nữa đêm, Nguyễn Thanh Thanh vốn đã nằm trên giường thì lại ngồi dậy. Cô đến phòng của Tằng Hy.
...
Thời gian trôi qua, Nguyễn Thanh Thanh càng phát hiện ra nhiều chi tiết đáng ngờ. Mọi thứ đều cho thấy Tằng Hy không thể nào một mình đến Quảng Đông được. Cô bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Tằng Hy. Tuy nhiên, sau một đêm dài kiểm chứng rồi nhờ giúp đỡ khắp nơi, mọi chuyện vẫn bế tắc. Không ai tin vào những nghi ngờ và lo lắng của cô.
Cho nên, sáng hôm sau, Nguyễn Thanh Thanh đeo balo lên, cô không muốn ngồi chờ đợi nữa mà phải tự mình đi tìm.
Nhưng vừa ra khỏi cổng trung tâm, cô đã nghe thấy tiếng cười nói. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Trần Mộ Quân đang đứng dựa vào xe, trò chuyện với Trịnh Đào và một dì ở trung tâm. Trịnh Đào và dì kia đều tươi cười, Trần Mộ Quân cũng cười. Anh ta nhìn về phía cô. Nguyễn Thanh Thanh thấy rõ quầng thâm dưới mắt anh ta, cùng với nỗi buồn ẩn sau nụ cười.
Trịnh Đào nói: "Thanh Thanh, Mộ Quân đến tìm cháu từ sớm rồi, sợ làm cháu thức giấc nên cứ đợi mãi. Cậu ấy là công chức, còn xin nghỉ phép để đưa cháu đi chơi đấy. Cháu cũng nên ra ngoài cho khuây khỏa, đừng suốt ngày suy nghĩ lung tung, nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu. Mộ Quân, cậu thấy có đúng không?"
Trịnh Đào đang nói về chuyện của Tằng Hy tối qua, nhưng Trần Mộ Quân không biết. Anh ta hơi sững người, rồi lộ ra vẻ biết ơn, trịnh trọng nói với Trịnh Đào: "Chú Trịnh nói đúng. Cháu sẽ chăm sóc Thanh Thanh thật tốt, sau này cháu sẽ đối xử với cô ấy tốt hơn nữa, chú cứ yên tâm."
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Heoboo
Beta: Anne
Check: Trân Trân