Chương 31: Chia tay (2)

Nguyễn Thanh Thanh sững người, chậm rãi hỏi: "Thật sao? Bạn trai cô ấy là ai?"

Cô tưởng anh ta sẽ nói ra một cái tên xa lạ, không thể kiểm chứng được, nhưng không ngờ anh ta lại nói: "Anh trai anh, Lạc Bình Giang. Nói đúng ra, anh còn phải gọi cô ấy một tiếng chị dâu."

Trần Mộ Quân vừa dứt lời, thấy Nguyễn Thanh Thanh nhìn mình bằng đôi mắt đen láy sâu thẳm, nhất thời không hiểu cô đang nghĩ gì. Anh ta lại thấy hơi bối rối, nhưng vẻ mặt càng thêm kiên định và tự tin, nói: "Em không tin thì bây giờ anh sẽ gọi điện cho anh ấy, em tự nghe đi."

Nguyễn Thanh Thanh chợt cười một cái, nói: "Được, anh gọi đi."

Trần Mộ Quân nghĩ rất rõ ràng, chuyện Nguyễn Thanh Linh đến Hoài Thành chỉ có Lạc Bình Giang là người duy nhất biết. Mặc dù lần trước Lạc Bình Giang đã nổi giận, không đồng ý với cách làm của anh ta. Nhưng phụ nữ có chuyện của phụ nữ, đàn ông có tình cảm của đàn ông. Bây giờ anh ta muốn Lạc Bình Giang giúp mình nói dối, anh ta tin rằng đối phương nhất định sẽ giúp mình.

Trần Mộ Quân lướt đến Wechat của Lạc Bình Giang, nhanh chóng gửi tin nhắn: Có đó không?

May mắn là Lạc Bình Giang trả lời ngay lập tức: Có.

Trần Mộ Quân: Giúp em.

Lạc Bình Giang: ?

Trần Mộ Quân gọi điện thoại, miệng nói: "Anh vừa hỏi, anh ấy hiện không bận, có thể nghe điện thoại."

Lạc Bình Giang quả nhiên nhanh chóng nghe máy, Trần Mộ Quân trực tiếp mở loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn: "Anh, có chuyện này anh phải giúp em làm rõ."

Lạc Bình Giang: "Chuyện gì?"

Nguyễn Thanh Thanh nhìn chằm chằm không nhúc nhích.

Trần Mộ Quân cố tỏ ra thoải mái trả lời: "Tối qua, anh và bạn gái anh, Nguyễn Thanh Linh, không phải đến nhà em chơi sao? Kết quả là Thanh Thanh đúng lúc thấy em thay anh đưa Nguyễn Thanh Linh lên lầu, liền ghen, còn tưởng em và Nguyễn Thanh Linh có gì đó. Anh, em đúng là bị oan thay anh rồi. Anh tự nói với Thanh Thanh đi, Nguyễn Thanh Linh có phải bạn gái anh không? Hôm qua chúng ta có phải ba người ở cùng nhau không? Nếu không Thanh Thanh sẽ không tha cho em đâu."

Đầu dây bên kia, Lạc Bình Giang im lặng không nói.

Trần Mộ Quân vẫn rất tự tin, mình đã nói rõ như vậy rồi, mọi người đều là đàn ông, Lạc Bình Giang xưa nay luôn đối xử rất tốt với anh ta, chỉ cần vài câu nói, với sự thông minh và từng trải của Lạc Bình Giang, nhất định sẽ giúp anh ta giải quyết ổn thỏa.

"Cô ấy cũng đang nghe à?" Lạc Bình Giang hỏi.

Trần Mộ Quân sững sờ, chỉ cảm thấy câu hỏi này của Lạc Bình Giang hơi kỳ lạ, nhưng anh ta không suy nghĩ sâu xa, đáp: "Đúng, Thanh Thanh đang ngồi cạnh em."

Lạc Bình Giang lại im lặng vài giây, giọng nói rõ ràng và lạnh lùng: "Mộ Quân, tôi đã từng nói với cậu, những năm qua, trong lòng tôi vẫn luôn có một người, nên tôi không tìm bạn gái."

Trần Mộ Quân nhất thời không hiểu ý anh là gì, ngẩn người. Trước đây hai anh em hay nói đùa, dưới sự truy hỏi của anh ta, Lạc Bình Giang quả thực đã ám chỉ rằng trong lòng anh có người rồi, còn rất thích. Nhưng không hiểu vì sao, vẫn chưa đến được với nhau. Trần Mộ Quân cảm thấy đó hẳn là tình đơn phương của anh. Nhưng bây giờ anh nhắc đến chuyện này làm gì?

Kết quả, Lạc Bình Giang nói: "Vì vậy, Mộ Quân, bây giờ cậu muốn tôi thừa nhận rằng tôi đang ở bên cạnh cô gái khác, tôi không làm được. Việc khác đều có thể giúp, nhưng chuyện này thì không, xin lỗi."

Lạc Bình Giang cúp máy.

Trần Mộ Quân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hoảng sợ ngẩng đầu lên, vẫn là ánh mắt tĩnh lặng như nước của Nguyễn Thanh Thanh. Anh ta vội vàng đưa tay ra, muốn nắm lấy cánh tay cô: "Thanh Thanh, anh..."

Anh ta không ngờ, Lạc Bình Giang lại đâm mình một nhát vào lúc này. Chỉ vì mối tình đơn phương vô vọng đó? Anh ta cảm thấy vô cùng căm hận, chuyện này anh ta và Lạc Bình Giang chưa xong đâu, thậm chí còn nghi ngờ Lạc Bình Giang có phải cố ý hại mình không? Nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu, anh ta phải giải thích với Nguyễn Thanh Thanh thế nào đây? Anh ta chỉ cảm thấy mình đã rơi xuống đáy vực, vì tin lầm Lạc Bình Giang mà tự đẩy mình vào ngõ cụt.

Nguyễn Thanh Thanh hất mạnh cánh tay, tránh khỏi sự đυ.ng chạm của anh ta. Cô đứng dậy, nói: "Đủ rồi, Trần Mộ Quân, chúng ta dừng lại ở đây đi. Sau này đường ai nấy đi, một năm qua... hãy coi như một đoạn ký ức đẹp, chúng ta không thể tiếp tục được nữa. Chia tay trong hòa bình, đừng ai trách ai, tôi... chúc anh hạnh phúc." Nói xong những lời này, nước mắt cô vẫn không kìm được mà rơi xuống.

Trần Mộ Quân cảm thấy tim mình thắt lại, cổ họng nghẹn ứ. Mắt anh ta đỏ hoe, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

"Em muốn chia tay?" Anh ta run rẩy hỏi: “Em muốn chia tay với anh? Ngay bây giờ?"

Nguyễn Thanh Thanh lau hết nước mắt, đáp: "Chẳng còn gì để nói nữa, tránh ra, tôi phải đi về."

Trần Mộ Quân nắm lấy cánh tay cô, nước mắt rơi xuống: "Em đang đùa à! Đùa cái gì thế! Bao nhiêu năm tình cảm... Anh yêu em đến mức sẵn sàng dâng cả trái tim này cho em, em nói chia tay là chia tay?"

Nguyễn Thanh Thanh ngẩng đầu: "Thế à? Vậy Nguyễn Thanh Linh là gì? Một trái tim khác của anh sao?"

Trần Mộ Quân khựng lại. Anh ta đã biết từ trước, bản tính của Nguyễn Thanh Thanh tuyệt tình đến mức nào, nếu không thì đã không nhìn anh ta theo đuổi ba năm mà vẫn không động lòng. Chỉ là sau khi hai người ở bên nhau, cô đã hoàn toàn che giấu khía cạnh này, chỉ còn lại sự dịu dàng nhỏ nhẹ với anh ta. Nhưng giờ đây, khi cô đã quyết định chia tay, sự lạnh lùng sắc bén đó lại lộ ra.

Anh ta hét lên: "Cô ta sao có thể giống em được? Sao có thể so sánh với em? Cô ta chỉ là... chỉ là bạn giường của anh thôi! Anh thừa nhận mình nhất thời hồ đồ, đã cho cô ta cơ hội. Nhưng trong lòng anh, hai người không giống nhau, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay em! Thanh Thanh, em hãy tha thứ cho anh lần này, chỉ lần này thôi! Ai cũng có thể mắc sai lầm, đàn ông lại càng không thể tránh khỏi. Em thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao?"

Nguyễn Thanh Thanh cười nhạt, nụ cười khiến anh ta rợn tóc gáy.

Cô nói: "Nhưng với tôi, một lần cũng không được, tôi chính là tuyệt tình như vậy đó. Buông tay!"

Trần Mộ Quân hét lên: "Em ngồi xuống cho anh! Chuyện này chưa xong đâu, anh nói cho em biết, Nguyễn Thanh Thanh, chúng ta sẽ không kết thúc như thế này!"

Ánh mắt Nguyễn Thanh Thanh tràn đầy bi ai và xa cách, nói: "Trần Mộ Quân, anh bình tĩnh lại đi, nhìn xung quanh đi, mọi người đều đang nhìn anh, anh nhìn xem mình đang ở đâu. Chúng ta có cần tiếp tục làm ầm ĩ ở đây không? Ngày mai anh muốn tất cả mọi người ở tòa thị chính đều biết anh nɠɵạı ŧìиɧ bị đá à?"

Đáy lòng Trần Mộ Quân run lên, lúc này mới bàng hoàng nhận ra, nhìn xung quanh, quả nhiên, tất cả mọi người đều đang nhìn họ, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh. Anh ta còn nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, là đồng nghiệp ở các phòng ban khác.

"Buông tay ra, để tôi đi, nếu không tôi hét lên đó." Nguyễn Thanh Thanh nói.

Trần Mộ Quân không thể tin nổi nhìn cô, lý trí cũng dần hồi phục. Anh ta hiểu ra, cô cố tình hẹn gặp ở đây, thậm chí đã lường trước sự níu kéo và mất kiểm soát của anh ta, cô cũng biết bây giờ anh ta chỉ có thể để cô đi. Bởi vì anh ta tuyệt đối không thể để mình mang tiếng xấu về tác phong, anh ta còn có tương lai rộng mở, được lãnh đạo coi trọng, lý lịch được xem xét kỹ lưỡng, anh ta không thể có vết nhơ nào.

Anh ta vẫn luôn biết cô thông minh và thận trọng thế nào. Sau khi quyết định chia tay, cô đã bắt đầu đề phòng và tính toán anh ta.

Trần Mộ Quân nở nụ cười u ám, đôi mắt đỏ hoe, tối tăm mịt mù. Anh ta từ từ buông tay cô ra, nói: "Nguyễn Thanh Thanh, em tàn nhẫn lắm. Chia tay thì chia tay, đừng tưởng không có em anh không sống nổi, em đừng hối hận.

Nguyễn Thanh Thanh trở về trung tâm chăm sóc, ngồi trong căn phòng chỉ có một ánh đèn, bất động.

Kỳ lạ là, lúc đối mặt với nhau vừa rồi, cô thật sự cảm thấy rất khó chịu, trong lòng trống rỗng. Nhưng bây giờ, vạn vật đều yên tĩnh, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, không còn cảm giác gì nữa. Thậm chí cô còn không rơi thêm một giọt nước mắt nào.

Cô không ăn tối, vùi đầu vào giấc ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên cô tỉnh giấc, ngoài cửa sổ đêm đã khuya, cảm giác bình tĩnh và trống vắng quá mức vẫn bao quanh cô, lại mơ hồ có cảm giác như vừa buông xuống một gánh nặng đã mang trên vai bấy lâu.

Cuối cùng cô cũng cảm thấy đói, muốn vào bếp tìm gì đó ăn, đi qua sân thì thấy Đậu Đậu đang ngồi ôm gối. Lần trước Đậu Đậu bị bệnh nặng được bà nội đón về nhà, đây là lần đầu tiên Nguyễn Thanh Thanh gặp lại nó.

Nguyễn Thanh Thanh bước tới, xoa đầu cậu bé, hỏi: Sao còn chưa đi ngủ?

Đậu Đậu mở to đôi mắt sáng ngời, ra hiệu bằng tay: Chị Dưa Hấu khi nào mới về?

Nguyễn Thanh Thanh liếc nhìn phòng Tằng Hy, đèn chưa sáng. Mới hơn chín giờ tối, đáng lẽ ra cô ấy vẫn chưa ngủ, ra là Tằng Hy không có ở đây.

Đậu Đậu lại nói với cô: "Dì Vương nói với em là chị Dưa Hấu đã đi rồi, đến Quảng Đông tìm bố mẹ. Nhưng em nhớ chị ấy."

Nguyễn Thanh Thanh sững sờ.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Heoboo

Beta: Anne

Check: Trân Trân