Chương 30 Chia tay (1)

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Thanh Linh còn đang ngủ trên giường, Trần Mộ Quân nhéo mông cô khiến cô tức giận. Anh ta mỉm cười đầy thỏa mãn. Anh ta phải đi làm.

Vừa xuống lầu liền có cuộc gọi của Nguyễn Thanh Thanh.

Trần Mộ Quân cảm thấy có chút kỳ quái. Bình thường lúc này Nguyễn Thanh Thanh không gọi điện thoại. Cảm thấy có chút chột dạ áy náy, anh ta lập tức nhấc máy, dùng giọng điệu đặc biệt vui vẻ nói: “Vợ à, sao sáng sớm đã tìm anh vậy?”

“Hôm nay sau khi anh tan làm, chúng ta gặp nhau đi.”

"Hôm qua không phải anh đã nói rồi sao, hôm nay anh phải tăng ca..."

Nguyễn Thanh Thanh ngắt lời anh ta: “Tối nay 6 giờ rưỡi, tôi đợi anh ở quán cà phê cũ.” rồi cúp điện thoại.

Trần Mộ Quân ngơ ngác nhìn điện thoại, Nguyễn Thanh Thanh chưa bao giờ tùy tiện, lại càng không cản trở công việc của anh ta như vậy. Đột nhiên, một dự cảm chẳng lành hiện lên trong đầu, tim anh ta bắt đầu đập nhanh hơn. Anh ta ngước nhìn xuống khu chung cư phía dưới.

Không thấy Nguyễn Thanh Thanh đâu, Trần Mộ Quân vô thức ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà mình, rèm cửa đóng kín, bên ngoài cũng không nhìn thấy gì.

Trần Mộ Quân đè xuống nghi hoặc trong lòng, anh ta cảm thấy có lẽ do bản thân đã quá nhạy cảm, có thể Nguyễn Thanh Thanh đã gặp phải chuyện gì khó khăn, tâm trạng không tốt cho nên mới hành động kỳ lạ như vậy.

Anh ta gọi lại cho cô ngay lập tức.

Không trả lời.

Gọi thêm mấy lần nữa nhưng cũng không có ai trả lời.

Nhưng sắp đến giờ làm nên anh ta phải vừa vội vã rời đi vừa nhắn tin: "Thanh Thanh, sao em không nghe điện thoại? Có chuyện gì vậy?" Suy nghĩ một chút, anh ta nói thêm: "Đừng làm anh lo lắng."

Một lúc sau, cô mới trả lời: “Hiện tại tôi có việc phải làm, không tiện nghe điện thoại, buổi tối chúng ta gặp nhau sẽ nói chuyện đó.”

Trần Mộ Quân thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, lát nữa anh sẽ gặp sếp xin về sớm."

Nguyễn Thanh Thanh không trả lời.

Cả một ngày, Trần Mộ Quân bồn chồn, không ít lần lấy điện thoại ra nhưng cũng không có tin tức gì của Nguyễn Thanh Thanh. Không hiểu vì lý do gì, anh ta cũng không gọi điện hay nhắn tin cho cô nữa. Anh ta thậm chí còn nghĩ đi nghĩ lại trong đầu xem gần đây bản thân có để lộ điều gì không và câu trả lời là không. Biến số duy nhất chính là ngày hôm qua, ngày làm việc nhưng Nguyễn Thanh Linh lại đến đây. Nhưng anh ta chỉ có một buổi tối ở cùng với Nguyễn Thanh Linh.

Nghĩ như vậy, Trần Mộ Quân yên tâm ngay. Anh ta đoán rằng có biến cố hoặc vấn đề khó khăn gì đó ở trung tâm giữ trẻ?

Sau khi suy nghĩ rõ ràng về điều này, Trần Mộ Quân cuối cùng cũng biết phải gửi tin nhắn cho cô như thế nào: "Mặc kệ em xảy ra chuyện gì, đừng lo lắng, đừng hoảng sợ, tối nay anh sẽ giải quyết giúp em."

Nguyễn Thanh Thanh đáp: "Được."

Khi chuẩn bị tan làm, Nguyễn Thanh Linh đã gửi một bức ảnh selfie: cô ta mặc áo sơ mi và tạp dề của Trần Mộ Quân, cầm thìa một cách đáng yêu. Trên bàn ăn trước mặt bày ba món ăn đã chuẩn bị sẵn và một món canh.

"Chồng ơi, đợi anh đó."

Trần Mộ Quân lần đầu tiên có chút khó chịu, trả lời: "Sếp tạm thời muốn anh tăng ca, em ăn cơm trước đi."

Cô ta bực bội đáp: “Nhưng ngày mai em phải quay lại đi học rồi.”

Trần Mộ Quân: "Thật sự không có cách nào."

Nguyễn Thanh Linh: “Được rồi, chồng em đang bận công việc, đừng lo lắng cho em, em sẽ ăn ngon nhưng em sẽ không ngủ trước, em phải đợi anh.”

Trần Mộ Quân không trả lời.

Quán cà phê gần chỗ ở của Trần Mộ Quân, anh ta đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Nguyễn Thanh Thanh đang ngồi ở một chiếc bàn phía trong, trước mặt là một tách cà phê, mà dáng vẻ của cô như đang phân tâm điều gì đấy.

Trần Mộ Quân bước nhanh tới, chăm chú nhìn vào mắt cô rồi hỏi: "Em đến lâu chưa?"

Cô ngẩng đầu lên nhưng không nhìn mặt anh ta mà chỉ nhìn thẳng về phía trước: “Cũng chưa lâu lắm.”

Tim Trần Mộ Quân đập thình thịch, cảm giác không ổn lại trỗi dậy mạnh mẽ. Anh ta vô thức đưa tay ra, muốn sờ đầu cô nhưng Nguyễn Thanh Thanh nhanh chóng nghiêng đầu tránh né.

Tay của Trần Mộ Quân dừng lại giữa không trung, trên mặt nở nụ cười nửa miệng: "Sao vậy? Anh chọc giận em à?"

Nguyễn Thanh Thanh chậm rãi thở ra: “Ngồi xuống đi.”

Trần Mộ Quân sắc mặt có chút thâm trầm, ngồi xuống đối diện. Lúc này, người phục vụ đi tới, anh ta gọi một tách cà phê với vẻ mặt không cảm xúc.

Trần Mộ Quân xoa dịu cảm giác hoảng sợ trong lòng, dịu giọng lại như không có chuyện gì xảy ra: "Thanh Thanh, sao vậy? Em vừa nói có chuyện, anh liền chạy tới mà không thèm để ý đến yêu cầu của sếp. Nếu có việc gì xảy ra thì chúng ta cùng bàn bạc. "

Nguyễn Thanh Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cực kỳ quen thuộc đó nhưng lại cảm thấy vô cùng xa lạ. Hóa ra khi mọi chuyện kết thúc, trái tim cô lại hoàn toàn yên tĩnh và chết lặng.

Nguyễn Thanh Thanh: “Trần Mộ Quân, hôm qua tôi nhìn thấy anh và cô ta ở dưới lầu cùng với nhau.”

Trần Mộ Quân sửng sốt.

Đột nhiên bên tai vang lên một loạt những tiếng "ù ù", sau đó nhịp tim của anh ta dường như loạn nhịp, trở nên vô cùng hỗn loạn. Anh ta mở miệng định nói điều gì đó nhưng lại phát hiện không thể nói gì được.

Không, không thể như thế này được! Nhất quyết không được thừa nhận điều đó! Anh ta chợt cảnh giác, thốt lên: "Hôm qua? Ồ, vào chập tối hôm qua, em nói Nguyễn Thanh Linh à? Cô ấy chỉ là một người bạn bình thường thôi, Thanh Thanh, em thực sự nghi ngờ anh sao? Hay là theo dõi anh? Em thực sự không tin anh à? Em đang đùa cái gì vậy?"

Nguyễn Thanh Thanh không ngừng nhìn chằm chằm anh ta, vẻ mặt hết thảy biến hóa đều có thể thấy được. Từ sự bàng hoàng, hoảng sợ, hoảng hốt ban đầu cho đến tự trấn định bản thân, bình tĩnh và phủ nhận, cô hiểu anh ta rất rõ. Tuy rằng đã biết chắc đáp án nhưng trong lòng Nguyễn Thanh Thanh vẫn trầm xuống.

So với phản ứng mạnh mẽ của anh ta, cô lại bình tĩnh như vũng nước đọng đã định sẵn từ lâu: “Tôi thấy anh ôm cô ta. Anh lên lầu nhưng không đi xuống. Tôi đã gọi anh và anh nói anh đang tăng ca."

Trần Mộ Quân trong lòng run lên nhưng đầu óc lại quay cuồng chóng mặt, cố gắng nhớ lại xem hôm qua mình có tiếp xúc thân thể quá mức với Nguyễn Thanh Linh ở tầng dưới hay không. Anh ta chắc chắn rằng mình chỉ ôm vai cô ta. Điều này khiến anh ta có thêm chút tự tin, cau mày nói: “Em đang nghĩ gì vậy? Chỉ là bạn bè ôm nhau mà thôi, cô ấy từ xa đến nên anh không thể quá thờ ơ được. Anh thực sự tăng ca, chỉ là mang việc về nhà làm, sợ em quá bận tâm nên không nhắc về cô ấy với em thôi."

Nguyễn Thanh Thanh cười: “Thật sao? Tại sao cô ta lại tới Hoài Thành? Hai người quen nhau như thế nào? Lúc anh tăng ca, cô ta ở bên cạnh anh làm gì? Tại sao từ trước tới giờ tôi không hề biết rằng lúc anh đi làm, anh có thói quen ở cùng một cô gái?"

Trần Mộ Quân biết rằng nếu vấn đề này không được giải quyết, anh ta sẽ xong đời. Với tính cách trong mắt không thể chứa một hạt cát của Nguyễn Thanh Thanh, có thể cô sẽ chia tay anh ta. Anh ta nhìn vẻ mặt gần như thờ ơ của cô, một phần trái tim anh ta đau đớn như đang co giật. Nhưng anh ta biết rất rõ, chuyện linh tinh như em gái của anh em đột ngột đến Hoài Thành công tác, đến cả Lạc Bình Giang cũng không thể bị lừa, làm sao có thể lừa được người thông minh như Nguyễn Thanh Thanh?

Đột nhiên, giống như có cọng rơm cứu mạng, anh ta mở miệng nói: “Trước đây, anh và cô ấy gặp nhau ở hội sinh viên. Bọn anh có quan hệ rất tốt nhưng tuyệt đối không phải loại quan hệ đó. Cô...cô ấy đến Hoài Thành để gặp bạn trai, tối hôm qua...bạn trai cô ấy cũng ở đó! Bạn trai của cô ấy cũng đang ở nhà anh, không phải chỉ có mỗi hai bọn anh ở đó! Lúc này, anh ta lộ ra vẻ mặt thoải mái, thậm chí còn nở nụ cười bất đắc dĩ: "Cho nên em thật sự hiểu lầm rồi! Em suy nghĩ quá nhiều rồi! Thanh Thanh! Cô ấy là bạn gái của người khác, không liên quan đến anh! Anh sao có thể làm ra loại chuyện như vậy!"

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Fong

Beta: Phoebe

Check: Ngọc Kỳ