Chiếc xe chạy thẳng đến dưới khu chung cư nơi Trần Mộ Quân ở.
Cách đó hơn trăm mét, Nguyễn Thanh Thanh nhìn Nguyễn Thanh Linh xuống khỏi xe taxi, cô có cảm giác Nguyễn Thanh Linh không biết cố ý hay vô tình mà nhìn về phía này.
“Dừng ở đây hả?” Tài xế hỏi.
“Dừng đi.” Nguyễn Thanh Thanh xuống xe.
Trời đã sẩm tối, cô đi đến phía sau một vườn hoa, lặng lẽ đứng đó, Nguyễn Thanh Linh ở phía xa cũng không nhìn qua phía này nữa.
Hai người phụ nữ đợi ở đó tầm bảy, tám phút.
Cuối cùng cũng có người bước nhanh về phía khu chung cư, hướng về phía Nguyễn Thanh Linh. Anh ta mặc một chiếc áo khoác dài cùng với một chiếc áo sơ mi trắng tinh, trông rất sạch sẽ, tuấn tú, cao lớn, vẻ ngoài đàng hoàng. Anh ta nhìn Nguyễn Thanh Linh, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn ngó xung quanh. Trái tim Nguyễn Thanh Thanh bỗng dưng có khoảng lặng.
Nguyễn Thanh Linh hướng về Trần Mộ Quân lộ ra nụ cười tươi rói, dang hai tay ra đòi ôm. Trần Mộ Quân ấn tay cô xuống, không ôm cô. Hai người nói mấy câu gì đó, vẻ mặt của Trần Mộ Quân tràn ngập ý cười. Nguyễn Thanh Thanh chưa từng thấy anh ta cười như vậy, buông thả, tự phụ, đắc ý. Nguyễn Thanh Linh luôn mỉm cười nhìn về phía anh ta, như thể trong mắt cô chỉ có mình anh ta.
Hai người quay người, đi về phía hành lang.
Khi bước đến bậc cầu thang, Trần Mộ Quân cuối cùng cũng rút tay ra khỏi túi áo, ôm lấy vai của Nguyễn Thanh Linh.
Không lâu sau, đèn trong nhà của Trần Mộ Quân được bật sáng.
Đầu óc Nguyễn Thanh Thanh trống rỗng, cô nghĩ, mình vừa nãy rốt cuộc là đã nhìn thấy cái gì thế? Bọn họ quen nhau, bọn họ rất thân, bọn họ là bạn thân sao? Hay là Nguyễn Thanh Linh kia đơn phương yêu thầm, âm mưu dụ dỗ? Hay là anh ấy chính là người bạn trai mà Nguyễn Thanh Linh nhắc đến?
Vừa mới hôm qua thôi, anh ta nói với cô cùng nhau đi hết cả cuộc đời. Anh ta nói anh ta cũng như cô, sẽ không bao giờ có người khác.
Nguyễn Thanh Thanh thật sự hạ quyết tâm, từ nay về sau, toàn tâm toàn ý trân trọng đoạn tình cảm này. Vì một năm trước cô đã quyết định chấp nhận tình cảm của Trần Mộ Quân nên cô cũng không đợi nữa, cũng không tiếp tục tìm kiếm nữa, như vậy cô và Lạc bình Giang cũng đi đến hồi kết rồi. Cô tuyệt đối không cho phép bản thân thay lòng đổi dạ. Cô lớn đến chừng này chưa từng phản bội bất cứ ai, đừng nói đến đó lại là người tình sâu nghĩa nặng như Trần Mộ Quân.
Nhưng mà cô vừa nhìn thấy chuyện gì vậy?
Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Lạc Bình Giang: Hãy mở to mắt của cô, nhìn kỹ lại cậu ấy, cũng nhìn kỹ lại tôi nữa.
Lạc Bình Giang có phải cũng biết gì đó không?
Những lời trước đó của Nguyễn Thanh Linh, vang rõ ràng bên tai: Bạn trai cô vừa tốt nghiệp cao học trở về Hoài Thành, tuần trước và tuần trước nữa bọn họ đều ở bên nhau. Mà thời gian hai tuần này, Trần Mộ Quân đều nói là đang tăng ca, thậm chí còn không liên lạc được. Vừa nãy hai người bọn họ quả thực là không có tiếp xúc thân mật nào, nói chính xác hơn là Trần Mộ Quân tránh né chúng, anh ta thậm chí còn để ý đến hoàn cảnh xung quanh. Nhưng ánh mắt của hai người nhìn nhau, hành động tương tác với nhau không thể lừa được Nguyễn Thanh Thanh. Đó là một cảm giác rất gần gũi, thân mật. Đến cuối cùng, Trần Mộ Quân còn ôm lấy vai của Nguyễn Thanh Linh.
Nguyễn Thanh Thanh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: Nếu như cô hỏi đến, Trần Mộ Quân có phải sẽ giải thích đó chỉ là cái ôm giữa những người bạn không?
Nguyễn Thanh Thanh lập tức cảm thấy vô cùng hoang đường, l*иg ngực căng phồng, ấm ức khó chịu. Cô đi ra khỏi vườn hoa, đi thẳng đến dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ ngoài phòng anh ta, nhưng hai chân lại như bị đóng đinh tại chỗ không thể bước thêm một bước. Sau đó cô cảm thấy rất buồn nôn, toàn thân ớn lạnh.
Cô lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của anh ta, nhìn chằm chằm mấy giây sau đó rơi nước mắt.
Những năm qua, là anh ta luôn ở bên cạnh cô, ân cần chu đáo, không oán không hối hận. Trong một năm họ yêu nhau, bọn họ gắn bó thân mật, như hình với bóng, anh ta đem tình yêu chân thành nhất, nồng cháy nhất trao cho cô. Mà cô cũng là lần đầu tiên cố gắng tiếp nhận một người, nỗ lực đối tốt với anh ta, mỗi ngày cố gắng vun đắp cho tương lai của hai người. Từ đó cô có người bầu bạn, có người cần đến, có người khao khát yêu thương. Và lức cô cần đến, anh ta cũng luôn ở bên cạnh cô.
Nguyễn Thanh Thanh đem điện thoại để lên tai.
Sau mười bảy, mười tám tiếng bíp, điện thoại tự động tắt máy, không có người bắt máy.
Nguyễn Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy thảm hại. Cô lại ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ đó, cửa sổ im ắng không tiếng động, ánh sáng dịu nhẹ. Không biết qua bao lâu, cô quay người ra khỏi khu chung cư.
Nguyễn Thanh Thanh không gọi xe, đi lên một chiếc xe buýt. Chiếc xe buýt lắc lư suốt chặng đường, người lên người xuống, cô từ đầu đến cuối đều tựa người vào bên cửa sổ, lặng lẽ quan sát.
Khi cô đi vào trung tâm chăm sóc, Trần Mộ Quân cuối cùng cũng gọi lại.
Cô lại nghĩ là bắt đầu từ khi nào mà Trần Mộ Quân không còn lập tức nghe điện thoại cô nữa mà sau khi xong việc mới gọi lại cho cô?
Cô nhấc máy: “Alo?”
Đầu dây bên kia rất yên lặng, giọng nói của anh cũng nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra: “Thanh Thanh tìm anh có việc gì không?”
Nguyễn Thanh Thanh nghe thấy bản thân nói: “À, không có gì, hỏi anh có muốn cùng nhau ăn cơm không?”
Anh ta yên lặng hai giây rồi cười đáp: “Nhớ anh à? Hôm nay không được, lãnh đạo đột ngột bắt tăng ca. Anh vẫn còn ở đơn vị, chắc là sẽ bận đến rất muộn.”
“Không sao đâu, anh cứ làm việc đi, em ăn một mình vậy.”
“Xin lỗi nhé, bà xã…xss…” Anh đột nhiên hít sâu một hơi, giống như bị thứ gì đó đâm vào. Nguyễn Thanh Thanh vẫn chưa hỏi cái gì, anh đã vội giải thích: “Không sao, anh va vào góc bàn.”
Nguyễn Thanh Thanh: “Vậy được, em còn có việc, tắt nhé.”
Cô ngẩng đầu ngắm nhìn màn đêm bao phủ bốn phía của khoảng sân nhỏ, trong lòng nảy ra một ý nghĩ: Hóa ra mình chưa bao giờ có được bất cứ thứ gì.
Nguyễn Thanh Thanh quay trở về phòng, cũng không muốn ăn cơm, cô mờ mịt không biết nên làm gì mới tốt. Bây giờ nhớ lại, Nguyễn Thanh Linh đặc biệt đến quyên góp, mỗi lời nói đều rất lộ liễu. Mà khi cô ta cùng Trần Mộ Quân ở dưới lầu, mỗi biểu cảm, mỗi động tác đều không ngừng hiện lại trong đầu của Nguyễn Thanh Thanh. Nhưng cô không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, cô cảm thấy rất hoang đường. Cô chưa từng trải qua chuyện như vậy, quả bom hẹn giờ này cô nên làm như nào để kích hoạt đây? Sau đó dứt khoát cắt đứt với Trần Mộ Quân?
Cô nghĩ là nên đợi sau khi bản thân hoàn toàn bình tĩnh đã, để qua đêm nay, ngày mai lại nghĩ làm sao đối mặt với vấn đề này.
Cô mở máy tính lên, bắt đầu viết chương trình nhỏ còn chưa hoàn thành. Chỉ là lượng công việc bình thường có thể hoàn thành trong 10 phút, qua nửa tiếng rồi mới chỉ làm được một ít. Trong lòng cô đang rất hỗn loạn, trống rỗng.
Có người đến gõ cửa.
Nguyễn Thanh Thanh vốn không muốn để ý nhưng vẫn trả lời: “Vào đi.”
Trịnh Đào đứng ngoài cửa, hỏi: “Về rồi à? Hợp đồng đã ký chưa? Chú cần lấy đi đóng dấu, không thể trì hoãn được nữa.”
Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn, nửa khuôn mặt của Trịnh Đào ẩn trong bóng tối. Nếu như Nguyễn Thanh Thanh giống như bình thường thì sẽ để ý đến thái độ của Trịnh Đào, sẽ phát hiện ra ánh mắt ông ta sáng lên, giọng điệu hối thúc cũng có chút đáng ngờ. Nhưng Nguyễn Thanh Thanh lúc này hồn vía lên mây, cũng không ngẩng đầu, chỉ nói một tiếng “Vâng” rồi lấy từ trong ngăn kéo ra hợp đồng chấm dứt cho thuê mặt bằng và thỏa thuận thôi việc của hai nhân viên mà Trịnh đào đưa cho mấy ngày trước. Cô mở ra mà cũng không nhìn lại, chỉ đặt bút ký vào những chỗ cần cô ký tên.
Một nụ cười thoáng qua trên môi Trịnh Đào, ông ta đi đến nhận lấy hợp đồng, nói: “Được rồi, vậy cháu làm việc đi, ký xong cũng kết thúc một số chuyện, chúng ta cũng bớt lo hơn. Chú không làm phiền cháu nữa.”
Nguyễn Thanh Thanh đáp lại một tiếng “Vâng” mắt tiếp tục nhìn vào màn hình.
Nhưng cô chưa làm việc được bao lâu lại có người đến làm phiền, “cốc cốc” gõ cửa. Nguyễn Thanh Thanh khó chịu cau mày, ngẩng đầu nhìn.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Ying
Beta: Anne
Check: Ngọc Kỳ