Chương 24: Tâm ý (1)

Lúc Nguyễn Thanh Thanh gọi điện tới, Trần Mộ Quân đang tựa vào ghế sofa, Nguyễn Thanh Linh đang đút hoa quả cho anh ta.

Trước đây, dù đang làm chuyện đó với Nguyễn Thanh Linh, anh ta cũng sẽ đẩy cô ta ra để nghe điện thoại. Nhưng hôm nay anh ta không muốn nghe lắm. Có lẽ lúc này, anh ta quá thư giãn và thoải mái, vì vậy anh ta không muốn đối mặt với Nguyễn Thanh Thanh.

Anh ta nghĩ, nếu có việc gấp, Nguyễn Thanh Thanh nhất định sẽ gọi lại hoặc sẽ nhắn tin. Bây giờ không có gì cả, chắc là không có việc gì.

Nguyễn Thanh Linh liếc nhanh, nhìn thấy cái tên đang nhấp nháy trên màn hình. Một nụ cười thoáng qua trên khóe môi cô ta.

Cô nằm trong lòng Trần Mộ Quân và ngẩng đầu nhìn anh ta: "Mộ Quân, em phải đi rồi, nếu không sẽ không kịp chuyến xe cuối."

Trần Mộ Quân đứng dậy: "Vậy anh đưa em đi."

Nguyễn Thanh Linh lại giữ lấy anh ta: "Không chịu, ngày mai anh còn phải đi làm, em muốn anh nghỉ ngơi cho tốt. Hơn nữa, em không muốn nhìn chúng ta chia tay ở nhà ga, em không chịu nổi."

Trần Mộ Quân đột nhiên nghĩ: Nguyễn Thanh Thanh đã bao giờ dịu dàng và nũng nịu với anh ta như vậy chưa?

Anh ta cầm áo khoác: "Đã nói đưa em đi, đi thôi."

Nguyễn Thanh Linh đi theo sau anh ta: "Ò..."

Kết quả là khi đến bến xe, Trần Mộ Quân dừng xe lại và đưa cô ta đến bên xe, cô ta liền khóc, nắm chặt tay anh không chịu buông ra, cũng không chịu lên xe. Trần Mộ Quân vừa buồn cười vừa xót xa, dỗ dành mãi, cô ta vẫn đỏ hoe mắt, tủi thân. Cuối cùng cô ta nói: "Em không về nữa! Trốn học một buổi ngày mai cũng không sao, em muốn về nhà với anh."

Trần Mộ Quân cũng đã dao động nhưng vẫn khuyên: "Ngày mai anh phải đi làm cả ngày, còn phải đi cùng... cũng không ở bên em được."

Nguyễn Thanh Linh ôm eo anh ta, không nghe lọt tai bất cứ điều gì.

Tài xế và nhân viên bán vé bắt đầu giục hành khách lên xe.

Trần Mộ Quân thở dài, nói: "Thôi được rồi, anh lái xe đưa em về Tương Thành."

Nguyễn Thanh Linh ngẩng đầu: "Thật sao?" Khuôn mặt tràn đầy sự ngạc nhiên, mừng rõ và khó tin.

Trần Mộ Quân cảm thấy trái tim mình như bị cô nàng làm cho tan chảy, một cảm giác mà Nguyễn Thanh Thanh chưa bao giờ mang lại cho anh ta. Anh ta véo má Nguyễn Thanh Linh: "Thật hơn cả thật, đi thôi, không đi xe buýt nữa, anh sẽ đến Tương Thành với em một đêm, sáng mai lái xe về đi làm."

——

Trong khi xe của Trần Mộ Quân đang lướt trên cao tốc, Nguyễn Thanh Thanh đang ngồi trên bậc thềm ven sông, ngắm nhìn ánh đèn hai bên bờ.

Cô lấy điện thoại ra, thấy Trần Mộ Quân không gọi lại hay nhắn tin gì, liền cất điện thoại vào túi.

Cách đó không xa, có mấy đứa trẻ đang chơi đùa dưới nước, thậm chí có một vài đứa không sợ lạnh, cởi hết quần áo ngâm mình dưới sông.

Lúc tiếng la hét của lũ trẻ vang lên, Nguyễn Thanh Thanh mới cảm thấy không đúng. Cô đứng dậy nhìn ra xa, thấy mờ mờ cách bờ năm, sáu chục mét có một cái đầu người nổi lên chìm xuống, lúc ẩn lúc hiện trên mặt nước. Mấy đứa trẻ khác trên bờ đều đang kêu cứu, luống cuống tay chân.

Lúc này đang là giờ cơm tối, đoạn sông này lại vắng vẻ, chỉ có lác đác vài người đứng trên bờ đê phía xa, không ai để ý đến sự việc bên này.

Nguyễn Thanh Thanh lập tức chạy đến, cởϊ áσ khoác ném xuống đất, lao vào trong nước, cố hết sức bơi về phía đứa trẻ.

Dòng nước lạnh buốt tràn vào miệng, mũi và tai. Mặt nước gợn sóng, phía trước mơ hồ chỉ lờ mờ thấy đầu của người kia, tiếng trẻ con phía sau hỗn loạn mà lúc có lúc không. Nguyễn Thanh Thanh càng bơi càng gần, bỗng nghe thấy sau lưng dường như có tiếng “bõm” nhưng cô không để ý. Cuối cùng, cô cũng bơi đến chỗ đứa trẻ bị đuối nước, mặt nó tái mét, ánh mắt hoảng loạn, sắp chìm nghỉm. Nguyễn Thanh Thanh bơi ra sau lưng nó, vòng tay ôm lấy, đứa trẻ vùng vẫy dữ dội. Đứa bé khoảng mười tuổi, dáng người chắc nịch, kéo cả cô chìm xuống. Nguyễn Thanh Thanh sặc nước, gần như không thở nổi nhưng vẫn cố hết sức ghì chặt nó, bơi về phía bờ.

Dòng nước chảy xiết, Nguyễn Thanh Thanh như đang ôm một tảng đá nặng nghìn cân, bơi rất khó khăn, chưa được ba chục mét đã kiệt sức. Nhưng cô không thể bỏ cuộc, chỉ là tốc độ ngày càng chậm lại.

Mặt nước bỗng chốc dậy sóng, có một người bơi mạnh mẽ ngược dòng về phía họ. Trời đất tối sầm, mặt nước chao đảo, anh lao đến, một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô. Nguyễn Thanh Thanh ngẩn người, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, nước chảy dọc theo tóc, sống mũi và cổ anh, đôi mắt sâu thẳm như sao đêm.

Hô hấp của Nguyễn Thanh Thanh hơi chậm lại.

"Buông tay, để tôi!" Lạc Bình Giang gầm lên, buông eo cô ra, tiếp nhận đứa trẻ. Đứa bé sợ hãi bám chặt lấy anh như bạch tuộc nhưng anh không hề bận tâm, cũng không nao núng.

"Bám theo! Nếu không bơi nổi thì nắm lấy quần áo tôi!" Anh nói.

Nguyễn Thanh Thanh: "Bơi được!"

Hai người cùng bơi vào bờ. Nguyễn Thanh Thanh để ý thấy, anh dùng cánh tay lành lặn ôm đứa trẻ, cánh tay còn lại chỉ khẽ khàng quạt nước, chủ yếu dùng chân đạp nước. Nhưng mỗi cú đạp của anh còn xa hơn cả khi Nguyễn Thanh Thanh dùng hết sức bơi.

Cuối cùng, họ cũng bơi được vào bờ. Nguyễn Thanh Thanh kiệt sức, ngồi phịch xuống đất. Những đứa trẻ khác và người qua đường chạy đến vây quanh họ. Lạc Bình Giang một tay ôm đứa bé, quần áo ướt sũng, thở dốc vài hơi, liếc nhìn Thanh Thanh rồi quỳ một gối xuống.

Đứa trẻ bị đuối nước vẫn còn tỉnh táo, chỉ là mặt mày tái mét trông rất yếu ớt. Sau đó Lạc Bình Giang liên tục thực hiện một loạt động tác, anh đặt đứa bé nằm sấp trên đầu gối, trước tiên làm sạch khoang miệng, lấy ra một số cặn bẩn, sau đó vỗ liên tục vào lưng. Đứa bé nôn ra vài ngụm nước, hơi thở dần đều lại.

Lúc này, cuối cùng cũng có vài phụ huynh nhận được tin chạy đến, mấy đứa trẻ khác đang chơi đùa sợ hãi cúi gằm mặt xuống. Một trong số các phụ huynh nhìn thấy con mình bị đuối nước, mặt mày tái mét, vừa khóc vừa nhận lấy đứa bé từ tay Lạc Bình Giang. Trong số những người vây xem có người nói: "Chính anh ấy và cô gái này đã cứu con các người đấy, người tốt cả, cứu mạng con các người đấy, phải cảm ơn họ đàng hoàng nhé!"

Các vị phụ huynh rối rít cảm ơn.

Lạc Bình Giang nói: "Chắc là không sao rồi, tốt nhất nên đưa đứa bé đến bệnh viện kiểm tra lại." Sau đó anh mới quay sang nhìn Nguyễn Thanh Thanh, cô đã đứng dậy, khoác chiếc áo khoác đã cởi ra lúc trước lên người, quấn chặt nhưng vẫn lạnh đến tái mặt. Lạc Bình Giang cũng nhặt chiếc áo khoác của mình đã ném xuống lúc nãy, cầm trên tay nhưng không mặc, kéo tay cô: "Đi thôi."

Nguyễn Thanh Thanh ngẩn người, đã bị anh kéo ra khỏi đám đông, vội vàng rút tay lại: "Đi đâu?"

Lạc Bình Giang mở chiếc áo khoác nam ra, quấn chặt lấy cô, nói: "Đến cửa hàng của tôi, chỉ vài bước thôi, lập tức tắm nước nóng và thay quần áo. Hôm qua cô còn sốt, hôm nay lại nhảy xuống sông, không thể đùa được."

Lúc này Nguyễn Thanh Thanh mới để ý thấy cửa hàng của anh nằm ngay bên bờ sông, không xa chỗ họ đang đứng.

Cũng phải, gặp được anh ở đây cũng không có gì lạ.

Nguyễn Thanh Thanh đứng im: "Không cần đâu, thật sự không cần, tôi bắt taxi về cũng nhanh thôi." Cô trả lại áo khoác cho anh: "Anh tự mặc vào đi, đừng để bị cảm."

"Ai bị cảm tôi cũng không bị cảm." Lạc Bình Giang không còn vẻ tùy ý ôn hòa nữa, sắc mặt hơi lạnh lùng, "Cô định như thế này giữa trời gió rét ra đường đón taxi? Người ta chưa chắc đã cho cô lên xe. Lỡ bị viêm phổi thì sao? Nguyễn Thanh Thanh, đi với tôi, tôi sẽ không làm gì cô đâu!"

Nguyễn Thanh Thanh nhất thời không biết nói gì.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Heoboo

Beta: Anne

Check: Ngọc Kỳ