Chương 20: Bầu bạn (2)

Đi được nửa đường, Lạc Bình Giang phát hiện Nguyễn Thanh Thanh đã ngủ mất rồi.

Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng qua cửa kính ô tô chiếu vào cô, chúng hiện lên một màu vàng nhạt. Cô ngửa đầu ra sau, sắc mặt có chút tái nhợt, dưới mắt thâm quầng. Miệng cô hơi mím lại, tay nắm chặt để nơi đùi, toát ra cảm giác cô đơn lẻ loi, không nơi nương tựa.

Lạc Bình Giang giảm âm lượng, tay lái vững vàng, vẻ mặt bình tĩnh.

"Nguyễn Thanh Thanh! Nguyễn Thanh Thanh, tỉnh dậy"

Một giọng nói mơ hồ quen thuộc phá tan màn sương mù dày đặc trong đầu Nguyễn Thanh Thanh nhưng cô chỉ cảm thấy đầu mình hỗn loạn và đau nhức, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Lạc Bình Giang ngay trước mắt mình.

Anh lo lắng nhìn chằm chằm cô, mày hơi cau lại.

Nguyễn Thanh Thanh không biết tại sao, có thể do cơ thể không thoải mái, lại còn nhìn thấy người mấy ngày nay khiến cô bất an này, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy rối rắm vô cùng, giọng điệu cũng trở nên rất khó chịu: "Sao vậy! Anh kêu tôi có chuyện gì!"

Lạc Bình Giang sửng sốt.

Nguyễn Thanh Thanh vừa nói xong, nhìn rõ nét mặt của anh, cô nhận thấy mình đúng là hồ đồ vì ngái ngủ rồi, tự nhiên lại trút giận lên anh! Cô nhanh chóng ngồi thẳng dậy: "Tôi... tôi xin lỗi..."

Một bàn tay đột nhiên đặt lên trán cô, ép tất cả lời nói của cô bị nghẹn lại trong cổ họng.

"Cô bị sốt rồi." Lạc Bình Giang vội vàng nói: "Sờ vào rất nóng, tôi đưa cô đến bệnh viện."

Nguyễn Thanh Thanh: “Không, không cần đâu!” Cô để ý thấy xe của bọn họ đậu ở ngoài trung tâm nuôi dưỡng, vội vàng nói: “Chắc hôm qua tôi dính mưa, bị cảm lạnh rồi lại còn không nghỉ ngơi tốt. Không cần phải đến bệnh viện, sức khỏe của tôi vẫn luôn rất tốt, ở nhà có thuốc hạ sốt rồi. Ăn uống rồi ngủ một giấc là khỏe thôi.”

Anh không nghe, muốn khởi động xe: “Tốt hơn là nên đi kiểm tra thử.”

Nguyễn Thanh Thanh nắm lấy cánh tay anh, nói: “Thật sự không cần, hiện tại tôi chỉ muốn về nghỉ ngơi, đến bệnh viện phải bị hành hạ mất cả buổi, mệt lắm. Tôi hiểu rõ mình mà, thật sự không sao đâu.”

Lạc Bình Giang nhích tay một cái, Nguyễn Thanh Thanh lập tức buông tay ra.

“Lần này cảm ơn anh rất nhiều.” Nguyễn Thanh Thanh tháo dây an toàn, xuống xe: “Vậy tôi về đây, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”

Kết quả anh cũng xuống xe, đi đến bên cạnh cô. Nguyễn Thanh Thanh trong đầu nghĩ mình chắc là thật sự bị sốt nặng, khi bước xuống đất, cô không còn chút sức lực nào, như thể cô không thể đứng vững trên đó. Cô đưa tay sờ lên cái trán đau nhức mà lại không biết bước đi của mình đang loạng choạng.

Lạc Bình Giang đưa tay đỡ cô. Đôi tay anh vững vàng, rất có sức lực.

Nguyễn Thanh Thanh đầu óc choáng váng chỉ muốn tránh né: "Không cần, thật sự không cần! Anh đừng đỡ tôi, đừng đỡ! Chúng ta không thể thế này được.” Cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bất lực.

Anh hỏi: “Không thể thế này?”

Nguyễn Thanh Thanh im lặng. Dù đầu óc cô đang mơ hồ nhưng lý trí vẫn còn đó - cô đã nói sai rồi.

“Đừng bướng bỉnh nữa, tôi đỡ cô vào trong, nhỡ bị ngã giữa chừng thì sao?”

Vẫn còn sớm và ngoài sân rất yên tĩnh, bọn trẻ có lẽ vẫn chưa dậy. Chỉ có một góc bếp là có người đang bận rộn. Lạc Bình Giang đỡ Nguyễn Thanh Thanh tới cửa phòng, cô lấy chìa khóa mở cửa.

Cha mẹ Nguyễn Thanh Thanh có một căn nhà ở thành phố nhưng đã lâu không có người ở. Cô thà sống ở đây còn hơn, trong ngôi nhà đó có quá nhiều kỷ niệm.

Lạc Bình Giang đỡ Nguyễn Thanh Thanh ngồi xuống, cô lại bắt đầu đuổi người đi: “Anh về đi.”

Anh tiếp tục phớt lờ mà hỏi: “Nước nóng ở đâu?”

Nguyễn Thanh Thanh không nói gì, anh đã nhìn thấy chiếc ấm điện vẫn còn ấm trên bàn, anh cầm cốc lên, lấy một cốc nước ấm đưa cho cô, hỏi: “Có nhiệt kế không? Thuốc hạ sốt ở đâu?”

Nguyễn Thanh Thanh chỉ vào ngăn kéo, Lạc Bình Giang tìm thấy rồi đưa nhiệt kế cho cô, nói: “Nằm lên giường đi.”

Nguyễn Thanh Thanh không nhúc nhích.

Lạc Bình Giang nói: “Mau, đắp chăn đi, nếu không tôi không về đâu.”

Nguyễn Thanh Thanh vội vàng đứng dậy, tuy chân còn hơi yếu vì sốt nhưng cô bước nhanh lên giường, kéo chăn đắp kín người, kẹp nhiệt kế dưới cánh tay, mắt nhìn xuống đất chứ không nhìn anh.

Lạc Bình Giang dường như không nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô, anh quan sát xung quanh. Lạc Bình Giang thấy phòng cô cũng có phòng tắm riêng, anh tìm một chiếc chậu nhỏ, lấy một chiếc khăn nhỏ, đi vào phòng tắm lấy nước ấm, vắt khăn đưa cho cô.

Cô nhận lấy rồi đặt nó lên trán.

Lạc Bình Giang chỉ đơn giản ngồi xuống bên cạnh, chống khuỷu tay lên đùi, cúi người về phía trước, nhìn xuống đất.

Một lúc sau, Nguyễn Thanh Thanh lấy nhiệt kế ra xem. Anh ngẩng đầu lên hỏi: “Bao nhiêu độ?”

“38 độ 4.”

“Uống thuốc đi.” Lạc Bình Giang đưa thuốc hạ sốt và nước cho cô, cô ngồi dậy, uống một ngụm rồi lại nằm xuống, chăn bông che nửa mặt: “Đo nhiệt độ xong rồi, thuốc cũng đã uống rồi, anh thực sự có thể đi rồi.”

Anh đứng dậy thật, rời khỏi phòng và đóng cửa lại.

Nguyễn Thanh Thanh nhắm mắt lại. Không biết là do tác động tâm lý, hay là do chiếc khăn mát trên trán cùng chiếc giường mềm mại và thuốc hạ sốt có tác dụng, Nguyễn Thanh Thanh cảm thấy dễ chịu hơn một chút nhưng đầu vẫn nặng trĩu và đau nhức.

Nhưng không lâu sau, cửa lại bị đẩy ra, Lạc Bình Giang bưng hai cái bát đi vào.

Nguyễn Thanh Thanh ngơ ngác nhìn anh. Anh bưng cháo kê và hai cái bánh bao hấp nói: “Ăn chút gì đó rồi hãy ngủ.”

"Ở đâu ra vậy?"

“Nhà bếp cô làm đó.”

Nguyễn Thanh Thanh mặc dù không có cảm giác thèm ăn nhưng cô biết mình phải ăn chút gì đó mới nhanh khỏe lại được. Cô ngồi dậy ăn cháo. Rất nhanh đã ăn xong, Lạc Bình Giang lại đưa bánh bao cho cô, cô lắc đầu: “Tôi không muốn ăn, không ăn được nữa.”

Anh không ép buộc mà đặt nó sang một bên: "Đi ngủ đi."

“Vậy anh có thể đi rồi đúng không?”

Trong giọng nói của anh có chút ý cười: " Ừ, cô đừng bận tâm."

Nguyễn Thanh Thanh ngủ say, xoay người lại, quay lưng về phía anh.

Một lúc lâu sau, phía sau lưng cô vẫn không có động tĩnh gì. Trong lúc mơ màng, Nguyễn Thanh Thanh nghe thấy tiếng đóng cửa, tưởng rằng cuối cùng anh cũng đã đi rồi, cô chậm rãi thở hắt ra.

Khi Nguyễn Thanh Thanh tỉnh lại, trong phòng tối om, rèm cửa đã đóng lại từ lúc nào, cửa cũng đóng chặt, trong một lúc khó có thể phân biệt được ánh sáng và thời gian. Cô xoay người lại, hoảng hốt vô cùng - có ai đó vẫn đang ngồi trên chiếc ghế cạnh tường!

Lạc Bình Giang dựa lưng vào ghế, ngửa đầu ra sau, dựa vào tường, bất động. Tư thế đó khi ngủ trông rất khó chịu nhưng mắt anh vẫn nhắm nghiền, thở đều đều.

Căn phòng mờ tối và yên tĩnh, khi cô tỉnh dậy từ giấc mơ, cô nhìn thấy người mà trước đây cả thế giới cũng không thể tìm được, lúc này đang lặng lẽ trông chừng bên cạnh cô trong không gian nhỏ hẹp này.

Không biết qua bao lâu, Nguyễn Thanh Thanh không khỏi ho khan hai tiếng, cổ họng khô khốc, mở mắt ra, ngồi thẳng dậy.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Nguyễn Thanh Thanh bưng cốc lên, cúi đầu uống nước.

Lạc Bình Giang: “Thấy dễ chịu hơn chưa?”

Cô sờ trán mình: "Ừ, tôi thấy đỡ hơn rồi, có lẽ đã hết sốt."

“Đo nhiệt độ.”

“Anh sẽ rời đi ngay khi tôi hết sốt phải không?”

Không khí trong phòng dường như đông cứng lại bởi câu nói này.

Anh trả lời: "Tôi sẽ rời đi ngay khi cô hạ sốt."

Nguyễn Thanh Thanh cầm nhiệt kế lên đo lại.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Fong

Beta: Anne

Check: Ngọc Kỳ