Ánh đèn, kiến trúc, màn đêm, đều lắc lư bên ngoài cửa sổ. Một ít chuyện cũ, như một làn mây khói lướt qua trong đầu cô. Những năm qua, cô luôn không nhịn được nhớ tới, thậm chí cố gắng hồi tưởng hình bóng, giọng nói cùng nụ cười của người kia. Nhưng chung quy, ký ức cũng dần phai nhạt. Rất nhiều hình ảnh làm cô khắc sâu trong ký ức dần dần mơ hồ. Nhất là sau khi cô quyết định ở cùng Trần Mộ Quân, cô liền không cho phép mình nhớ tới người nọ nữa. Nếu có ngẫu nhiên nhớ tới cũng phớt lờ bỏ qua.
Đó là chuyện sáu năm trước, cô mới mười bảy tuổi, học lớp mười một.
Nghỉ hè, cô theo cha mẹ về huyện Nguyên ở quê nhà. Năm đó mưa rất lớn nhưng mùa hè hàng năm đều như thế, mọi người dường như đã quen với việc đó. Các đài truyền hình tỉnh và đài truyền hình quận thường xuyên phát bản tin về nơi xảy ra lũ lụt, bao nhiêu nhà cửa bị phá hủy, bộ đội cứu hộ như thế nào. Nguyễn Thanh Thanh nằm dí ở nhà học bài cả ngày, vẫn luôn cảm thấy những thứ này cách mình rất xa.
Mãi cho đến một ngày, cha mẹ cô đi theo trưởng bối thăm hỏi bạn bè từ sáng sớm, một mình cô ở lại trong phòng học tập. Mưa càng lúc càng to, ầm ầm như muốn xé rách cả bầu trời. Trong mơ hồ, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét. Cô cảm thấy có gì đó không đúng, đi tới cửa, mới phát hiện con sông ở cửa thôn không biết từ khi nào đã sắp dâng đến cửa nhà mình. Sắc mặt cô lập tức trắng bệch, quay về phòng gọi điện thoại cho cha mẹ.
Cha mẹ ở một thôn khác cách đó hơn mười dặm, cũng hoảng sợ vô cùng, mẹ khóc, dặn dò cô ở lại trong nhà, đừng chạy lung tung, bọn họ sẽ nghĩ cách quay lại cứu cô ngay. Cha thừa dịp mẹ không chú ý, len lén nói với cô rằng: Nếu tình hình không ổn thì mang theo di động, thức ăn và nước, chạy lên chỗ cao trên núi.
Đối với một nữ sinh cấp ba chưa từng trải qua chuyện gì, trước tai họa lũ lụt, việc một mình chạy trốn tìm cách sống sót giống như một nhiệm vụ ly kỳ của một thế giới khác. Nhưng sau một thời gian ngắn hoảng sợ, Nguyễn Thanh Thanh bắt đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cô chỉ đeo một cái túi nhỏ đựng thức ăn, nước, đèn pin và quần áo. Bỗng nhiên cúp điện, cô đứng ở cửa sổ tối om, nhìn mặt nước chỉ cách cửa nhà vài mét, còn có mưa trút xuống. Cô quyết định nếu mưa còn không ngừng, nước dâng lên một mét nữa, cô sẽ không chờ cha mẹ và cứu viện mà chạy lên trên núi. Cô từng nghe nói, nước lũ dâng rất nhanh.
Khi mực nước sắp đến tuyến cảnh giới trong lòng cô, mấy chiếc thuyền cứu hộ màu đỏ bắt mắt tựa như thần binh xuất hiện ở giữa sông. Trong cơn mưa tầm tã, các quân nhân cầm loa, giọng khàn khàn, lớn tiếng gọi dân làng lên thuyền, hơn nữa còn đi từng nhà xác nhận.
Nhìn một căn nhà khác cách đó không xa, có một người phụ nữ ôm con được quân nhân cứu lên thuyền. Nguyễn Thanh Thanh trào nước mắt, lao ra khỏi phòng, đứng ở trong vũng nước dâng cao, nhảy lên, hô to: "Cháu ở đây! Chú lính cứu hộ, cứu cháu! Cứu cháu!"
Một chiếc thuyền cứu hộ nhanh chóng chuyển hướng, chạy về phía cô. Trên thuyền chỉ có một người đang ngồi, đi ngược dòng nước, cưỡi gió vượt sóng, chèo đến trước mặt cô.
Nguyễn Thanh Thanh nước mắt đầy mặt, lau đi nước mắt, cô ngẩng đầu lên, người nọ cũng đứng dậy, thân hình cao lớn tựa như có thể che chắn mọi bão giông, đường eo thon gọn thể hiện sự mạnh mẽ của người trẻ tuổi, anh hướng đến phía trước khom người, đưa tay về phía cô.
Mặt anh cực kỳ bẩn, Nguyễn Thanh Thanh chỉ thoáng nhìn mắt anh, vô cùng sáng, không hiểu sao lại khiến người ta nghĩ đến ánh sáng lạnh lẽo trên mũi đao. Anh nói: "Đừng sợ, lên thuyền."
Nguyễn Thanh Thanh đưa tay cho anh, chỉ là thuyền lắc lư, nước chảy xiết, trời tối, người kinh. Hai chân cô như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã, anh nhanh chóng vòng tay ôm lấy cô, cơ hồ là ôm cô lên thuyền, đặt ở bên chân.
Nguyễn Thanh Thanh lại rất muốn khóc, theo bản năng nắm lấy ống quần của anh không buông.
Anh lớn tiếng hỏi: "Trong phòng còn có người không?"
"Không có! Chỉ có mình tôi, những người khác đều không ở nhà!"
Có lẽ là do cô túm quá chặt, anh cúi đầu nhìn, không nói gì, quay đầu lái chiếc thuyền ra ngoài.
Một lát sau, Nguyễn Thanh Thanh lặng lẽ buông ống quần anh ra, nhìn từng chiếc từng chiếc thuyền đỏ trên mặt nước, còn có những người khác giống như anh, trong lòng có cảm xúc không cất thành lời, âm thầm mà sâu sắc.
Tín hiệu điện thoại cũng không tốt, Nguyễn Thanh Thanh thử mấy lần cũng không gọi được điện thoại, cuối cùng thành công gửi tin nhắn, nói với cha mẹ mình không sao, đã được quân nhân cứu viện, bảo bọn họ đừng trở về nữa. Một lát sau, cô nhận được tin nhắn của cha: Bọn họ cũng rất an toàn, bảo cô đi theo quân nhân, đừng chạy lung tung, đến nơi an toàn rồi liên lạc.
Nguyễn Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám lộn xộn, ngồi như cọc gỗ, nhìn quân nhân vững vàng lèo lái chiếc thuyền nhỏ trong tay, đi xuyên qua sông. Lúc này cô mới phát hiện, anh thoạt nhìn nhiều lắm là hai mươi tuổi, với mái tóc ngắn, trán đầy đặn, chiếc mũi cao, cổ lại thẳng.
Thế mà vừa rồi cô lại gọi anh là chú.
Nguyễn Thanh Thanh muốn nói cảm ơn với anh, vừa lơ đễnh một cái, chiếc thuyền lắc lư dữ dội, Nguyễn Thanh Thanh kêu lên sợ hãi, vô thức nắm lấy quần áo của anh. Chiếc thuyền vốn không lớn, cả người cô gần như bám trên người anh. Nguyễn Thanh Thanh không biết anh sẽ nghĩ gì, có cảm thấy cô gái này quá phiền phức hay không. Anh chỉ tùy ý để cô ôm, mặt không biểu cảm mà điều khiển thăng bằng và phương hướng. Dường như tất cả sự chú ý đều ở trên đó.
Một lát sau, anh buông một tay xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô, che chở cô.
Nguyễn Thanh Thanh lập tức cảm thấy an toàn hơn nhiều, vùi mặt thật sâu vào trong mảnh vải dày màu rằn ri ấy. Vải dày cọ xát mặt cô, cô cũng ngửi thấy được một mùi ướt sũng, chỉ cảm thấy an tâm.
Qua một hồi lâu, cuối cùng thuyền cũng không còn quá lắc lư nữa. Nguyễn Thanh Thanh vẫn ôm eo anh, dè dặt ngẩng đầu, đánh giá chung quanh.
Nhưng tay của anh lại dời đi.
Mưa nhỏ dần, tiếng vang xung quanh dần dần ngừng lại, bầu trời dường như cũng sáng hơn một chút.
Suốt nãy giờ anh vẫn luôn im lặng, giờ lại mở miệng, trong giọng nói có ý cười bất đắc dĩ: "Sợ thành như vậy? Chú lính cứu hộ sắp bị em ôm đứt cái eo."
Nguyễn Thanh Thanh vừa xấu hổ vừa cảm kích, vội vàng buông anh ra, rụt người về phía sau, luôn miệng nói cảm ơn. Lại nghĩ, thoạt nhìn anh chỉ lớn hơn em năm tuổi, là chú lính cứu hộ gì chứ!
Anh cũng rốt cuộc quay đầu. Sau khi cô lên thuyền, đây là lần đầu tiên anh đối mặt chính diện với cô. Khuôn mặt đầy vẻ khí khái.
Anh nói: "Yên tâm đi, thuyền tôi lái làm sao có thể lật? Cho dù có lật thật, tôi cũng có thể cứu em."
...
Đêm đó, Nguyễn Thanh Thanh lên ca nô cứu hộ của anh vào lúc 10 giờ 30 phút tối.
Sau đó, thuyền của anh không còn gặp những người cần cứu viện khác nữa. Khi gặp phải thế nước lớn lên, bọn họ còn dừng lại ở một sườn núi để tạm lánh.
Hai người bọn họ, trên chiếc thuyền nhỏ đen kịt, lắc lư, lạnh lẽo, ở cùng nhau gần năm tiếng đồng hồ.
Hơn 3 giờ sáng, anh rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm cứu nạn, đưa cô đến điểm thu xếp tạm thời. Toàn bộ nạn dân thôn xóm phụ cận, đều được đưa đến nơi đó.
Nguyễn Thanh Thanh rất may mắn, liếc mắt một cái lập tức thấy cha mẹ đang mong ngóng mình trong đoàn người, cô nhảy xuống thuyền, nhào vào trong ngực họ. Hai bên vừa kích động vừa sợ hãi, sau khi nói được mấy câu, cô chợt kịp phản ứng, quay đầu nhìn lại, giữa màn đêm mịt mờ và dòng nước mênh mông, bóng dáng con thuyền và cả anh đang ở nơi nào?
Sau đó cô nghe nói, bộ đội suốt đêm không ngừng nghỉ, lao tới điểm gặp tai họa tiếp theo để cứu viện. Sau đó, chẳng ai còn gặp lại những người lính đã cứu bọn họ nữa.
——
Phố vừa mới lên đèn.
Nguyễn Thanh Thanh vừa bước vào xe buýt, liền nhìn thấy một bóng người cao gầy, đứng ở bên cạnh trạm dừng, anh mặc áo gió màu đen, tóc cắt rất ngắn, làn da trắng, ngũ quan thanh tú, ánh mắt sáng ngời. Khi cô đến gần, anh cứ như vậy nhìn cô, cười. Đợi Nguyễn Thanh Thanh đi tới trước mặt, anh dùng một tay ôm cô vào trong lòng, ôm thật chặt.
Nguyễn Thanh Thanh giãy giụa một cái, không giãy ra được, cũng không giãy nữa.
Trần Mộ Quân nhéo mặt cô một cái, cúi đầu hôn cô, nói: "Em chạy đến đây, vất vả rồi."
Nguyễn Thanh Thanh: "Anh phải đi làm, đương nhiên là em đến rồi."
Cô đáp như một lẽ dĩ nhiên, nụ cười trên mặt Trần Mộ Quân càng sâu, nắm tay cô, đi vào trong bóng đêm yên tĩnh.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Anne