Mãi cho đến hơn 5 giờ sáng, chai truyền dịch của Đậu Đậu mới được rút, may là đã hết sốt hoàn toàn. Cả Nguyễn Thanh Thanh và Lạc Bình Giang đều thức trắng đêm.
Nguyễn Thanh Thanh gọi Tằng Hy đang ngủ say dậy, Tằng Hy dụi mắt bò dậy, nhìn thấy hai người đang nhìn mình, mặt đỏ bừng, vội vàng sờ trán Đậu Đậu, biết là đã hạ sốt, vui mừng khôn xiết.
Lạc Bình Giang bế Đậu Đậu lên: "Để tôi đưa hai người về."
Sự tình đã đến nước này, Nguyễn Thanh Thanh cũng không khách sáo với anh nữa, nợ nần chồng chất, cũng chẳng ngại thêm một lần này. Cô cởϊ áσ khoác của anh ra: "Anh mặc áo khoác vào đi, tôi không lạnh nữa."
Lạc Bình Giang ôm đứa bé, không nhận lấy: "Tôi cũng không lạnh, cô cầm lấy trước đi."
Nguyễn Thanh Thanh bèn gấp áo khoác của anh lại, khoác lên một bên tay, cảm giác vải đen mềm mại, mát lạnh, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy.
Tằng Hy ở phía sau ra hiệu: Anh ấy vậy mà cả đêm không đi, Thanh Thanh, anh ấy đã giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta nhất định phải cảm ơn anh ấy thật tốt!
Nguyễn Thanh Thanh: Được, sẽ tìm cơ hội.
Tằng Hy: Hay là mời anh ấy tham gia đêm hội Trung thu của chúng ta?
Nguyễn Thanh Thanh: Anh ấy là người ngoài, có lẽ không tiện lắm. Hơn nữa anh ấy cũng chưa chắc đã muốn đến.
Tằng Hy nhìn sắc mặt cô, cũng không nói gì thêm.
Ba người vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu thì nhìn thấy Trịnh Đào dẫn theo một cô bảo mẫu của trung tâm và một bà cụ đi tới.
Hóa ra Trịnh Đào sau khi tỉnh rượu vào buổi sáng, đã biết chuyện này. Cô bảo mẫu trực ở trung tâm cũng đã liên lạc được với người nhà của Đậu Đậu nhưng bố mẹ thằng bé đều đi làm ăn xa, trong nhà chỉ còn ông bà nội đã lớn tuổi. Thế là bà nội từ quê lên, muốn đón cháu về nhà chăm sóc hai ngày. Trịnh Đào bèn dẫn người tới đây.
Đậu Đậu cũng đã tỉnh, nhìn thấy bà nội liền khóc, đưa tay muốn ôm. Mắt bà nội cũng đỏ hoe, vội vàng bồng lấy đứa bé, đau lòng không thôi. Nếu như không phải điều kiện gia đình khó khăn, bố mẹ ruột của đứa bé ở xa lại sinh thêm một đứa khác, không muốn nuôi đứa này nữa, ông nội cũng không được khỏe, hai ông bà già lại không biết cách dạy dỗ trẻ câm điếc thì bà nội sao nỡ lòng nào gửi cháu đến trung tâm nuôi dưỡng toàn thời gian chứ? May mà học phí của trung tâm rẻ, lại hoạt động nhiều năm rồi, cũng đáng tin cậy, đứa bé được gửi ở đây, bọn họ cũng yên tâm.
Nguyễn Thanh Thanh dặn dò cẩn thận cho bà nội về những loại thuốc sắp tới cần phải uống, còn có những điều cần chú ý, lại nói: "Lát nữa con sẽ viết hết ra giấy, bảo nhân viên gửi tin nhắn vào điện thoại cho bác, mỗi ngày nhắc nhở bác."
Bà nội rối rít cảm ơn, Trịnh Đào đứng bên cạnh, nói những lời hoa mỹ: "Bác gái, bác cứ yên tâm, trung tâm của chúng tôi rất có trách nhiệm, bác xem, hai đứa nó cả đêm đều ở bệnh viện chăm sóc thằng bé, đây còn là cháu gái ruột của tôi đấy. Nếu bác gửi vào mấy trung tâm vô trách nhiệm, đứa bé có khi bị sốt đến hỏng người cũng không biết chừng."
Bà nội lại một phen cảm ơn rối rít. Trịnh Đào bèn sắp xếp cho cô bảo mẫu đi cùng lúc nãy đưa hai bà cháu ra ngoài.
Lúc này Trịnh Đào mới nhìn sang ba người bọn họ, ánh mắt lướt qua người Lạc Bình Giang và Nguyễn Thanh Thanh, lộ ra vẻ dò xét. Nguyễn Thanh Thanh coi như không nhìn thấy.
Trịnh Đào cười nói: "Ông chủ Lạc, sao cậu cũng ở đây vậy?"
Lạc Bình Giang đáp: "Tối qua tôi tình cờ đi ngang qua đây, trời mưa to, hai người bọn họ không gọi được xe, nên tiện thể giúp đỡ một chút."
Trịnh Đào cười: "Cái gọi là tiện thể này... cũng thật là..." Tuy nhiên, ông ta không nói thêm gì nữa, lại khách sáo cảm ơn Lạc Bình Giang vài câu, sau đó mới nhìn Nguyễn Thanh Thanh và Tằng Hy với vẻ mặt vô cùng thân thiết: "Hai đứa vất vả rồi, mau về ngủ bù đi, những chuyện còn lại chú sẽ xử lý."
Nguyễn Thanh Thanh gật đầu.
"À đúng rồi." Trịnh Đào lấy từ trong cặp tài liệu ra một phong bì hồ sơ, đưa cho cô: "Đây là hợp đồng thuê hai mặt bằng trước đây của chúng ta, còn có thỏa thuận chấm dứt cho thuê, ngoài ra còn có hai nhân viên xin nghỉ việc. Con xem qua trước đi, có vấn đề gì thì nói với chú. Lát nữa hai chú cháu mình cùng ký. Mặt bằng còn khoảng hai tuần nữa là đến hạn, chuyện này cũng khá gấp."
"Vâng ạ." Nguyễn Thanh Thanh nhận lấy.
Trịnh Đào: "Chú còn có việc bận, hai đứa về trung tâm trước đi."
Lúc bọn họ nói chuyện, Tằng Hy đi sau cùng, nhìn màn hình điện thoại, tim đập thình thịch, nhanh chóng gửi một tin nhắn.
Chờ đến khi ra khỏi tòa nhà cấp cứu, Tằng Hy dừng bước, trên mặt ửng đỏ: Thanh Thanh, chị về trước đi, một người bạn đồng hương của em tình cờ ở gần đây, em đi gặp người đó một lát rồi về.
Nguyễn Thanh Thanh biết bố mẹ Tằng Hy cũng đi làm ăn xa, một năm mới về thăm cô một lần, mỗi lần cũng chỉ là vội vàng gặp mặt rồi đi. Nhưng Tằng Hy lớn rồi, vẫn luôn muốn đến Quảng Đông tìm bố mẹ, cũng muốn đi làm kiếm tiền. Chỉ là bên kia vẫn luôn không đồng ý, cô cũng không tìm được công việc phù hợp. Nghe Tằng Hy nói như vậy, Nguyễn Thanh Thanh hiểu ra: Là bạn đồng hương bên phía bố mẹ em đến sao?
Tằng Hy dừng một chút, gật đầu.
Nguyễn Thanh Thanh: Lát nữa em về một mình có sao không?
Tằng Hi: Sẽ không có chuyện gì đâu!
Cô ấy lớn như vậy rồi, coi như là nửa nhân viên của trung tâm, thường xuyên ra ngoài một mình, đường xá trong thành phố cũng rất thông thuộc, Nguyễn Thanh Thanh cũng không lo lắng, gật đầu: Vậy chị về trước đây, em chú ý an toàn, về sớm một chút.
Nguyễn Thanh Thanh quay đầu nhìn Lạc Bình Giang, anh đã đứng bên cạnh xe, chờ cô. Chỉ còn lại hai người bọn họ, nếu cô còn ngồi ghế sau thì kỳ quặc quá. Nguyễn Thanh Thanh đành phải lên ghế phụ.
"Cô có thể ngủ một lát, đến nơi tôi gọi cô." Lạc Bình Giang nói.
"Không sao, tôi không buồn ngủ."
Có lẽ là mọi chuyện đã xong xuôi, hiện tại có thể về ngủ bù rồi, Nguyễn Thanh Thanh bỗng cảm thấy toàn thân đau nhức, mệt mỏi, chẳng còn chút sức lực nào, đầu óc choáng váng. Cô nghĩ là do thức trắng đêm nên cũng không để ý, uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa phùn rơi lất phất. Chiếc xe không còn lao nhanh như gió như đêm qua nữa, mà chạy rất êm ái, thậm chí còn có thể coi là chậm trong dòng xe cộ.
Lạc Bình Giang cũng không nói gì. Rõ ràng là đêm qua bọn họ đã nói khá nhiều, bây giờ trong xe chỉ còn lại hai người, ngược lại càng thêm im lặng.
Nguyễn Thanh Thanh cảm thấy như vậy còn khó chịu hơn là cứ nói chuyện. Vì vậy, cô hỏi: "Sau khi đưa tôi về, anh sẽ về nhà ngủ bù sao?"
"Ừm."
Cô do dự một chút, lễ phép cơ bản cũng không thể không có, anh đã giúp cô nhiều như vậy.
Cô hỏi: "Hay là chúng ta cùng ăn sáng nhé? Tôi mời anh, gần đây có một quán bún rất ngon."
Lạc Bình Giang nhìn thẳng về phía trước, cũng không nhìn ra là vui hay không vui, anh đáp: "Được thôi, cảm ơn."
Nguyễn Thanh Thanh nói: "Cuối cùng cũng đến lượt anh nói cảm ơn tôi rồi, rõ ràng là tôi muốn mời anh ăn sáng để cảm ơn anh."
Lạc Bình Giang cười, lộ hàm răng trắng tinh, trông rất vui vẻ. Tâm trạng Nguyễn Thanh Thanh cũng trở nên tốt hơn.
Sau đó, cô lại im lặng.
Một lúc sau, Lạc Bình Giang bật radio trên xe, kết nối bluetooth điện thoại, tiếng nhạc du dương vang lên. Nguyễn Thanh Thanh cảm thấy rất hay, như vậy cho dù không ai nói chuyện cũng sẽ không ngại ngùng.
Điều khiến cô bất ngờ là anh lại nghe thể loại nhạc dân ca yên bình và khá kén người nghe, thế nhưng giọng hát của các ca sĩ đều rất hay, trong một buổi sáng tĩnh mịch như vậy, mỗi âm diệu đều khiến lòng người như có thứ gì đó cũng dược thả lỏng theo. Dần dần, trái tim Nguyễn Thanh Thanh cũng dịu lại theo tiếng nhạc.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Anne
Check: Ngọc Kỳ