Chương 4: Ngoài Hành Lan Bị Móc L*n Lêи đỉиɦ

Lần nữa tỉnh lại, Kì Tư bị Minh Dực ôm chặt trong lòng. Nàng vừa nhúc nhích một chút, Minh Dực cũng tỉnh lại theo."Nàng đói chưa? Ta gọi người đem đồ ăn lên?" Minh Dực xoa xoa gò má hồng hào vì ngủ của Kì Tư, dịu dàng hỏi hang.

Kì Tư gật gật đầu, bị lăng lộn lâu như vậy nàng thật sự rất đói. Minh Dực ôm nàng dậy, đi đến bàn tròn ở giữa phòng rồi để nàng ngồi trên đùi mình.

Sau đó, một nhóm tỳ nữ mở cửa tiến vào, trên tay là đầy đủ các loại món chay mặn đầy màu sắc, làm cho bụng của Kì Tư đánh hơi đươc reo lên.

Minh Dực nhiệt tình, thành kính hầu hạ cô vợ nhỏ của mình ăn xong, hắn lại ôm nàng đi ra ngoài.

Bây giờ là trời tối, khắp nơi đều được thắp đèn càng khiến cho khung cảnh, kiến trúc nơi này hiện ra một cách kì ảo và diễm lệ hơn hết.

Kì Tư lần đầu tiên được nhìn thấy nơi này, đây rõ ràng là to lớn như một hoàng cung ở nhân giới vậy. Nơi nơi đều có người hầu, ai cũng hết mực cung kính với hai người.

"Có thích không? Cả yêu giới này đều là của ta cả, sau này cũng là của nàng."

"Thích lắm, thϊếp cũng là của chàng nữa." Kì Tư cười rộ lên xinh đẹp như đóa hoa mùa xuân chơm nở làm hắn xôn xao trong lòng, nhìn không chớp mắt.

Vợ nhỏ thật là xinh đẹp, nàng cũng rất da^ʍ nữa chứ, mỗi lần cùng nàng làʍ t̠ìиɦ đều cực kì vui sướиɠ.

"Chàng dẫn thϊếp đi đâu vậy?"

Minh Dực nắm tay nàng vợ nhỏ của mình đi vào góc khuất của hành lang, ở đây khá tối, cũng là vì hành lang này dẫn đến nhà kho cũ nên cũng rất ít người qua lại.

Hắn dừng chân, ép nàng vào trên tường rồi cúi đầu hôn một cách mãnh liệt. Đầu lưỡi Minh Dực linh hoạt luồn lách vào sâu trong cuốn họng của Kì Tư. Hắn tham lam hút lấy từng chất lỏng ngọt ngào trong miệng nàng, tay thì rờ xuống phía dưới tháo dỡ thắt lưng nàng, luồn vào trong.

"A, chàng làm gì vậy? Vẫn còn đang ở ngoài kia mà!"

"Tư Tư kêu nhỏ một chút thì sẽ không có ai phát hiện ra Tư Tư đang chảy nước ở đây đâu."

L*и nhỏ của Kì Tư đã sớm ướt nhẹp, rỉ từng giọt từng giọt rơi xuống được tay của Minh Dực hứng lại.

Hắn đâm nhẹ 2 ngón tay vào bên trong, móc ngoáy bằng tố độ rất nhanh.

"Phụt, phụt."

"A!" Cơ thể Kì Tư vốn rất dâʍ đãиɠ, bị hắn móc như thế đã sớm khóc lóc phun nước khắp nơi rồi.

Ngay lúc này, xung quanh phát ra vài tiếng bước chân nhỏ, hình như là ở hành lang phía sau hai người đang có người đi qua. Kì Tư lần đầu trải qua chuyện như vậy thì hốt hoảng nắm cánh tay hắn muốn hắn dừng lại."Đừng...có người đến, dừng một lát."

Nhưng Minh Dực là ai cơ chứ? Hắn đã hạ kết giới xung quanh bọn họ lâu rôi, chỉ là muốn trêu Kì Tư một chút thôi. Lúc này hắn nhỏ giọng, thì thầm vào bên tai nàng: "Tư Tư à, nàng còn la lớn như thế thì sẽ có người tới đây đó. Đến lúc đó người này thấy nàng ohun nước dâʍ đãиɠ như vậy thì làm sao đây?"

Sau đó hắn cúi xuống mυ"ŧ mắt núʍ ѵú đỏ hồng đã dựng đứng từ lâu của nàng, 4 ngón tay khuất đảo điên cuồng bên trong l*и nhỏ, móc hăng say khiến Kì Tư trợn mắt há mồm không thốt nên lời.

"Nơi này, nàng thích đúng chứ." Thấy cơ thể Kì Tư căng ra, Minh Dực cười ác ý tìm tòi ngay đúng điểm nhạy cảm kia, ngón tay mạnh mẽ đâm thọc, day ấn.

"Ư, Minh...Minh Dực, dừng lại, ta sắp...A!" Ngay lúc Kì Tư không chịu nổi nữa, hắn ngồi thụp xuống, vươn liễm liếʍ láp hộŧ ɭε sưng cứng của nàng. Tay thì hướng ngay điểm da^ʍ của nàng mà đâm mạnh.

"Rào!!!" Kì Tư bị kí©h thí©ɧ quá độ, một đống nước da^ʍ từ bên trong phun trào như thác nước xối ào ào, tạo ra âm thanh đỏ mặt tía tai. Cơ thể bị kɧoáı ©ảʍ chồng chất làm cho co giật run rấy, nàng cuộn người lại, l*и nhỏ càng ngày càng kẹp chặt ngón tau của hắn.

Nước l*и của nàng vừa phun đã bị Minh Dực há miệng ngậm lấy hút uống ừng ực.

"Hu hu, sướиɠ quá...đều phun ra hết rồi..." Kì Tư thở dốc, uất ức úp mặt vào hai tay vừa rêи ɾỉ vừa phun nước.

Minh Dực ôm nàng vào lòng: "Tư Tư thật là ngon, sau ngày mỗi ngày Tư Tư đều cho ta uống nước da^ʍ của nàng nha."

Kì Tư đỏ mặt, liếc hắn một cái. Mỗi ngày đều phun nước như mưa thế này chắc là sẽ dục tiên dục tử luôn đó. Nàng còn chưa muốn bị chết khô đâu.