Chương 62

Editor: Tịchh

Beta: Như Thanh

May mắn là da mặt cô dày. Suy cho cùng, nếu thành tích kém, tố chất tâm lý kém thì thật sự không ưu điểm gì.

Vì vậy, chỉ cần cô không xấu hổ, thì sự xấu hổ không tồn tại!

Ừm.

“Buổi sáng tìm tớ sao?” Thẩm Quan Trì hỏi.

"Hả?"

Cô mất tập trung và không chú ý lắng nghe.

"Tớ hỏi, cậu buổi sáng tìm tớ có đúng không?"

"Ồ ~ tớ muốn hỏi cậu những điều cậu đã nói vào ngày hôm đó có ý gì?."

Nói đến phía sau, giọng cô tự động trầm xuống. Thực ra lúc này cô hoàn toàn không còn tâm trạng để đoán những lời đó nữa.

Mặc dù cô không có tâm trạng để đoán nhưng không có nghĩa là cô không muốn biết. Nhưng người đứng sau thật sự không trả lời, cô vẫn là có chút để ý. Vì vậy, cô quay đầu nhìn lại.

Cô có chút hối hận khi quay lại. Cô tình cờ bắt gặp ánh mắt của Thẩm Quan Trì đang nhìn cô từ một góc cao hơn.

Ánh mắt của anh xoáy sâu vào đôi mắt đen của cô.

Thư Hương Nồng vội vàng quay lại, nhìn chằm chằm con đường, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt từ phía sau. Điều này khiến mồ hôi lạnh của cô ứa ra.

Rõ ràng là tòa nhà sáu tầng, từ nhỏ tới lớn đi không được vài phút, bây giờ lại trở nên dài dằng dặc.

Thư Hương Nồng cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.

"Tớ đi xuống trước nhé? Tớ chờ cậu ở dưới lầu ... Hơn nữa, yêu cầu của cậu ngày đó rất vô lý, tớ nghĩ cậu nên suy nghĩ lại. Đừng tuỳ tiện để ý đến nữa.”

Sau khi nói xong câu này cô liền ba chân bốn cẳng chạy xuống, rời khỏi hành lang chật hẹp chỉ có hai người này.

Thẩm Quan Trì nhìn bóng lưng của cô nhanh chóng chạy trốn, ánh mắt run lên.

Hy vọng mãnh liệt dâng trào,trước bước chân dần biến mất mà trở nên bình tĩnh.

“Cậu...vẫn là không thích tớ.”

Chương 33: Đêm thứ ba mươi ba

Khi lên tàu hoả từ Lâm Thanh trở về Kinh Bình, Thư Hương Nồng đã giả vờ nhìn ra cửa sổ hoặc ngủ quên cả đường đi vì xấu hổ.

Thẩm Quan Trì nhận ra cô đang khó xử nên tự giác không nói chuyện với cô.

Chạng vạng tối, ánh thu lọt qua cửa kính xe, đọng lại trên sống mũi và hàng mi của chàng trai. Đôi mắt anh hờ hững nhìn vào xa xăm. Dây tai nghe màu trắng rơi trên cổ áo.

Không biết anh đang nghĩ gì nữa.

Khi đến Kinh Bình,hai người họ đã tách ra ở cổng trường như thường lệ.

Thẩm Quan Trì nhìn Thư Hương Nồng bước vào cổng trường phiên dịch Kinh Bình, chợt phát hiện mình dường như từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng nhìn bóng lưng cô như thế này.

Đã rất nhiều năm rồi.

Sau khi trở về từ kỳ nghỉ, Thẩm Quan Trì không liên lạc với Thư Hương Nồng, và Thư Hương Nồng cũng không liên lạc với anh.

Mùa thu ở Kinh Bình vô cùng mãnh liệt, vài trận gió thu đã cuốn lấy những cành cây.

Buổi chiều trở về từ phòng thí nghiệm, Thẩm Quan Trì tắm rửa, rửa sạch hết mùi formalin và hút thuốc trên ban công. Động tác lười biếng.

Những người bạn cùng phòng lần lượt trở lại và trở nên ồn ào.

Lý Quốc Giáng lướt qua diễn đàn và đột nhiên kêu lên: "Trời ạ! Tớ nhìn thấy hoa khôi của trường phiên dịch Kinh Bình ở bên cạnh. A, làm sao cô ấy có thể giống cô gái trông có vẻ dè dặt cách đây một tháng!"

Triệu Phi bỏ balo xuống: "Cái gì?"

“Để tớ xem một chút.” Trần Điện nghiêng người cùng xem với anh ta.

Màn hình máy tính nhấp nháy những bài hát được ghi âm bởi một ban nhạc rock của trường, và khuôn mặt của nữ ca sĩ rất dễ nhận ra. Đặc biệt là nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt, đẹp thuần khiết.

Ba người vây quanh chiếc máy tính.

"Ừ, thật giống!"

"Lần trước nhìn không rõ, nhưng ta nghĩ cho dù không phải cùng một người, bạn bè thận trọng nhất định cũng sẽ không thua kém."

Lý Quốc Giáng vươn đầu hỏi Thẩm Quan Trì trên ban công đầy ẩn ý,

"Quan Trì, Tại sao tớ không thấy‘ người bạn bình thường ’của cậu đến tìm cậu vậy?"

Thẩm Quan Trì không trả lời, chỉ mỉm cười.

Bên trong, ba người đang đoán xem soái ca đang song ca trong video với hoa khôi trường phiên dịch Kinh Bình là ai.

Anh quay mặt ra ngoài ban công, mắt hơi đen vì thức khuya học bài. Ánh mắt nhìn thoáng qua những cành cây trơ trụi của cây ngô đồng. Những cơn gió thoảng qua da thịt đã bắt đầu để lại cái lạnh.

Anh cúi đầu.

Lấy điện thoại ra. Tìm WeChat của Thư Hương Nồng.

Ngoại trừ một liên kết đến trò chơi của cô, còn lại thì không có gì khác.

Rõ ràng là cô không có tức giận mà thật sự chỉ là không nghĩ tới tìm anh.

Cuộn lên trên là tin nhắn anh gửi vào sáng sớm tháng 9.

Câu [Cậu ngủ chưa?] Cuối cùng vẫn không nhận được hồi âm.

Đặt vào quá khứ khi còn là một người bạn thì đây là chuyện vô cùng bình thường.

Nhưng trái tim anh đã thay đổi và anh không thể quay lại như xưa được nữa.

Thẩm Quan Trì đã lướt qua vòng bạn bè của Thư Hương Nồng.

Trang điểm, đi vui chơi với bạn bè và uống rượu. Cô ngày càng xinh đẹp, mái tóc dài hơi xoăn, đôi môi tô son cong lên một cách lười biếng.

Thẩm Quan Trì từ từ rũ mắt xuống, hút thuốc xong liền rửa tay, rời khỏi ký túc xá ồn ào.

Ma xui quỷ khiến, Thẩm Quan Trì ra khỏi hiệu sách và không thể giải thích được dừng lại ở cửa quán bar, nơi Thư Hương Nồng yêu cầu anh đợi vào ngày anh đến Thủy Môn phố. Từ lúc chiều đứng cho đến khi trời tối, bảng hiệu sáng rực trong đêm.

Anh định thần lại và định bỏ đi thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng đến từ phía bên kia vỉa hè.

Thẩm Quan Trì nghiêng đầu, vừa vặn thấy Thư Hương Nồng và một nhóm nam nữ ăn mặc phong cách đi vào.

"Này Hứa Triệt, cậu đừng phủ nhận, cậu miễn cưỡng cũng không muốn biểu hiện ra thì có muốn cho cơ hội cũng không được đâu!”

Một người khác: "Không phải sao? Nếu không, cậu trước hết miễn cưỡng biểu lộ một chút?”

Hứa Triệt bị trêu chọc cũng hào phóng:“Được, được, tớ thích, tớ thổ lộ…”

Một trận cười đùa vang lên.

Cuối cùng tầm mắt của Thẩm Quan Trì rơi vào Thư Hương Nồng. Thiếu nữ ôm tay không nói gì, trời lạnh vẫn mặc váy ngắn, lộ ra cổ. Khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhàng.

Anh nhíu mày và không thể chịu đựng được, bước chân về phía đó--

"Thẩm Quan Trì?"

Một cô gái mặc áo khoác xanh nước biển chạy tới và cản đường anh.