Chương 56

EDIT: XÙ GEMINI

Beta: Bé Nhi.

Từ Ninh Mông đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Nhưng ngay lập tức cảm thấy không thể được.

Đến cuối cùng, người con trai như thế nào mới có thể chịu đựng người mình thích hết lần này đến lần khác kể chuyện yêu đương, còn tiếp tục trò chuyện cùng cô ấy.

Quá tàn nhẫn.

Thư Hương Nồng thản nhiên đáp vài câu, kí túc xá tắt đèn yên tĩnh trở lại.

Cô mở Wechat, nhìn thấy bức ảnh mà Thẩm Quan Trì gửi đến.

Là bàn làm việc của anh ấy, đèn bàn đang sáng, các loại sách y khoa chuyên ngành được xếp ngay ngắn. Dán mấy tấm thẻ ghi thời gian biểu trong ngày. Từ 6h30 sáng đến 11h30 tối mới đi ngủ, mỗi ngày có đủ loại việc phải làm và cũng tốn nhiều thời gian.

Thư Hương Nồng phóng to tấm ảnh, xem thời gian biểu ngày hôm nay—

“Đi dạo mát cùng Tiểu Nồng. Không giới hạn thời gian.”

Trong thời gian biểu dày đặc mà vụn vặt của anh, rất rõ ràng.

Thư Hương Nồng lại xem qua thời gian biểu ngày mai của anh, nhịn cười không nổi. Nói: “Đồ ngốc, cậu báo cho tôi hành tung mỗi ngày của cậu làm gì.”

“Tớ sẽ gọi cho cậu khi có thời gian.”

Tác giả có lời muốn nói: thong thả: Xem ra, tối nay tớ có thời gian. Hay là cùng đi dạo một lúc.

-

Mọi người đã hoàn thành bài kiểm tra gần đây chưa?

Chương thứ 30 Đêm thứ 30

“Hương Nồng, chàng trai kia lại đến rồi!”

Thư Hương Nồng đang soi gương sau cánh cửa kí túc, chỉnh lại quần áo, đầu tóc, chuẩn bị đi Đại học Bắc Kinh, thì nghe thấy Từ Ninh Mông đang nằm ở tầng trên đưa tay vẫy cô lại.

Trương Thiên Thiên chạy đến: “Là Giang Viễn Phàm à?”

Lâm Hiểu Các đang giặt tất liền khóa vòi nước đi đến chỗ hai người họ: “Rất có can đảm đấy.”

Quay đầu lại, “Hương Nồng, cậu không lại xem chút sao? Cậu bạn đẹp trai năm ba viện thể thao Đại học Kinh Bình đang gọi cậu ở tầng dưới.”

Thư Hương Nồng đứng vịn bên cánh cửa kí túc, vì tiếng gọi này mà nhíu mày lại, quay trở lại phòng. “Gọi cái gì chứ?”

Một nhóm người đang tụ tập dưới lầu, chia nhau ra vừa đi vừa nhìn cô Quản đang trông coi ở cửa kí túc.

Mười nam sinh cao to khỏe mạnh của Viện thể thao Đại học Kinh Bình rất dễ bị phát hiện, khu vực ở giữa được để trống, chỉ có một nam sinh cầm một bó hoa hồng đỏ. Dùng hoa tươi viết lên trên mặt đất chữ “Nồng”.

Cậu ta kêu tên của Thư Hương Nồng đến khàn cả tiếng, nói “ Tớ yêu cậu”.

“Ồ, gan của viện thể thao lớn thật!” Từ Ninh Mông thở dài

Lâm Hiểu Các gật đầu đồng ý.

Trương Thiên Thiên vỗ tay, chống cằm: “Lãng mạn quá đi, loại dũng khí này không phải ai cũng có đâu. Hương Nồng, cậu không cân nhắc chút sao. Hương Nồng, Hương.”

Không nghe thấy đáp lại, ba cô gái quay sang nhìn bên cạnh mới phát hiện chỗ Thư Hương Nồng đứng đã trống không, quay đầu lại thấy cửa kí túc vừa đóng đóng lại.

“….”

“….”

“….”

Đi ra từ của lớn kí túc, Thư Hương Nồng kéo thấp chiếc mũ màu đen xuống.

“Xin lỗi nhường đường.”

Một nam sinh cao khỏe của Học viện thể thao đến cổ vũ, cúi đầu xuống nhìn thấy đối tượng là một cô gái đội chiếc mũ màu đen kéo thấp, chỉ để lộ chiếc cằm trắng nõn, đôi môi đỏ hồng, nhuộm tóc, hoa tai trắng.

Vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta, không để ý lại không đặt vào mắt vóc dáng to lớn của anh.

Anh ta vội vàng nhường đường “oh oh”

Thư Hương Nồng không chút hoảng hốt, chầm chậm đi qua nhóm người, cho viên kẹo cao su vào miệng nhai.

Kí túc xá nam khoa Y học Đại học Kinh Bình.

Phòng 301 phòng ngủ 4 người, một bộ xương hình người đặt dựng đứng bên cánh cửa thông ra ban công. Kí túc không bật đèn, bóng dáng của bộ xương trắng tạo ánh sáng mờ ảo trong đêm tối âm u có chút kinh hãi.

Thẩm Quan Trì mới tắm xong, đang mặc áo trước tủ. Trần Điện và Triệu Phi đang cùng nhau chơi trò xã hội đen trên mạng.

Lý Uy Lam đang hút thuốc ngoài ban công, đột nhiên kêu lên một tiếng “đù má”, nhìn chằm chằm thẳng xuống tầng dưới—

“Mọi người, trường chúng ta thế mà lại có loại level mỹ nữ này!”

Anh nhả khói thuốc, vừa nhìn không chớp mắt, chỉ sợ người kia bỏ đi nên gọi anh em đến xem cùng. Trần Điện và Triệu Phi tháo tai nghe xuống, nửa tin nửa ngờ đi qua xem, sắc mặt đều thay đổi.

“Tôi đi, ngay nha.”

“Không phải sinh viên trường chúng ta sao? Loại cấp bậc này găp qua nhất định sẽ nhớ rõ, hoặc chính là tân sinh viên.”

“Quan Trì! Cậu không lại xem sao?”

Thẩm Quan Trì cầm chiếc ba lô màu đen: “Không. Ra ngoài một chuyến.”

Trong khi bạn cùng phòng đang thở dài vì lời cự tuyệt của anh, anh tắt đèn, đi ra ngoài.

Cánh cửa kép lại kéo theo một làn gió nhẹ thổi vào thời gian biểu của anh để trên bàn:

“Đi ăn với Tiểu Nồng. Không giới hạn thời gian.”

-

Bởi vì quá nóng, Thư Hương Nồng bỏ mũ xuống, khoanh tay đứng dựa vào gốc cây đợi, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, kẹo cao su trong miệng có chút mất vị.

Cuối cùng cũng thấy Thẩm Quan Trì đến.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi cotton màu trắng và một chiếc quần jean gọn gàng, cơn gió thổi làm cho quần áo trống rỗng.

Trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ cơ màu bạc.

Phong cách ăn mặc dễ thấy của các nam sinh đại học.

Cô đang định cất lời thì nghe thấy cuộc trò chuyện vui vẻ của cô gái bên cạnh đi ngang qua.—“Thẩm Quan Trì kìa! Ôi mẹ ơi, trông chất quá!!”

Thư Hương Nồng nghiêng đầu quan sát đối tượng khiến họ kích động, nhìn kiểu gì cũng không thấy chất chỗ nào.

“ Làm gì mà đi lâu vậy.” Thư Hương Nồng bũi môi chống nạnh.

“Xin lỗi, vừa nãy đi tắm không nhận được điện thoại của cậu, không biết cậu lại đến trước.” Thẩm Quan Trì trấn tĩnh

Trên ban công phòng ngủ 301 của ký túc xá sau lưng anh, ba nam sinh đứng trợn mắt ngây người! Điếu thuốc của Lý Uy Lam rơi từ tầng 3 xuống tầng 1.

“Hừ!” Thư Hương Nồng hừ một tiếng rồi quay người đi.

Hai người cùng nhau đi đến nhà ăn Đại học Bắc Kinh.

“Tớ cảm thấy hình như mỗi lần đi ra ngoài cùng tớ cậu đều tắm rửa nhỉ.”

Thẩm Quan Trì đi bên cạnh cô tóc vẫn còn ướt: “Tớ hút thuốc. Người có mùi.”

“Thật không?”.