Edit: Tịchh.
Beta:
Thư Hương Nồng "Aaaaaaaa..." chui vào trú ở trong mái hiên của một cửa hàng ven đường,vỗ vỗ quần áo." Không nói tiếng nào đã mưa,một chút cũng không có chuẩn bị."
Thẩm Quan Trì cũng không tốt hơn cô. Với mái tóc ướt, đứng cạnh cô.
Dòng nước đọng chảy bên đôi giày thể thao màu trắng. Mặt đường bị nước bắn tung tóe.
Khi sấm sét lóe lên trên bầu trời, một bức tranh nửa quên nửa thật hiện lên trong tâm trí Thư Hương Nồng trong nỗi sợ hãi. Có vẻ như khi còn rất nhỏ, cô đã từng trốn mưa to trước cửa cuốn của một cửa hàng nhỏ ...
Cô nhìn bóng lưng của người thanh niên đang đứng trước mặt mình, trong tiềm thức che mưa cho cô.
"Thẩm Quan Trì, cậu quay lại được không?"
Thẩm Quan Trì nghiêng đầu để nghe cô nói và sau đó quay mặt đối mặt với cô. " Sợ hãi ư?"
Ánh sáng chung quanh mờ mịt, Thư Hương Nồng nhìn anh mang theo tia chớp nhất thời sắc mặt tối sầm lại, giọt nước trên cổ chảy xuống đường viền cổ áo, như là đổ mồ hôi.
Cô lắc đầu. "Không sao đâu."
Mái tóc lấm tấm mưa trên má, xương quai xanh, bờ vai của cô gái ... Thẩm Quan Trì dời tầm mắt ra xa nhìn mặt đất.
Thư Hương Nồng ngửi thấy mùi của anh, mùi thuốc khử trùng nhẹ hòa với mùi xà phòng oải hương quanh năm không thay đổi. "Ban ngày còn thí nghiệm sao?"
"Ừ"
Cô ấy né tránh, kinh hãi.
"Đó không phải là một giải pháp cơ thể con người, cậu đừng sợ."
Thư Hương Nồng chỉ dừng lại, nhưng nó vẫn còn một khoảng cách nhất định.
"Thẩm Quan Trì, tại sao cậu lại muốn học y khoa? Bác sĩ thật vất vả."
"Tớ đã từng nói rồi."
"Hả? Khi nào?"
"Năm thứ ba của trung học, cậu nói muốn trả ơn tớ giúp cậu ôn bài, cậu hỏi nguyện vọng của tớ."
Thư Hương Nồng cười chế nhạo, cô hoàn toàn không có ấn tượng! "Sau đó cậu nói cái gì?"
Thẩm Quan Trì không đề cập đến nó.
"Nói một chút."
Anh dừng một giây, "Không thể được."
"Nói đi, tớ không có cố ý quên."
Anh vẫn không đề cập đến nó.
Anh muốn rằng trên đời này sẽ không có cái chết.
“Sinh, lão, bệnh, tử” từ đó không thiếu một chữ.
Năm 8 tuổi, khi cha mẹ anh chết trong khi chờ cứu hộ sau trận động đất, anh bắt đầu sợ hãi và căm ghét từ này. Mất mát đột ngột còn đáng sợ hơn chính cái chết.
Thư Hương Nồng liên tục hỏi, Thẩm Quan Trì không thể không cúi đầu. Nhìn thấy nụ cười đắc ý của cô nổi lên trên cặp tuyết lê, cô ngượng ngùng che mặt cười năm tám tuổi.
"Mong muốn của tớ là cậu sẽ luôn sống."
Mưa đi nhanh và tạnh trong nửa giờ.
Nhiệt độ xuống thấp sau cơn mưa.
Khí hậu ở Lâm Thanh lạnh hơn, Thư Hương Nồng rùng mình và dựa vào Thẩm Quan Trì, dùng anh để tránh gió và lạnh.
"Tớ còn sống là có ý gì? Thẩm Quan Trì, cậu có thể đừng nghiêm túc như vậy mà đùa giỡn! Ha, tớ thật sự là ... bị cậu làm cho cười."
Thẩm Quan Trì đưa cô đến ký túc xá nữ trước khi đưa cho cô túi đồ trong tay anh. "Đi đi. Khi nào có thời gian thì đọc sách, đừng đi uống rượu."
Thư Hương Nồng không cẩn thận nghe, "Tớ biết rồi ... thật dài dòng."
Anh mím môi.
"Tớ đi lên đây, Thẩm Quan Trì, tạm biệt!” Thư Hương Nồng xua tay rồi đi lên lầu.
Trường Dịch thuật và Phiên dịch Lâm Thanh là một trường đại học tư thục hạng thấp, trường khá giàu có và tòa nhà được sửa chữa tốt. Thư Hương Nồng trên đường đi lên, thu hút mọi sự chú ý.
Trong số các cô gái, cô được đánh giá là xinh xắn và ăn mặc đẹp, rất sang chảnh. Đứng ra khỏi đám đông. Cô cũng có một vẻ ngoài lạnh lùng, và hầu hết các cô gái không dám kết bạn với cô.
Trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học, kết quả suy nghĩ của Thư Hương Nồng lần lượt được triển khai trong trường đại học.
Cô nghĩ về lý do thiếu tự do và cảm thấy rằng mình không có tiền.
Vì vậy, vào năm nhất đại học, khi những cô gái khác say mê trò chơi trực tuyến, trang điểm và mua sắm, cô thậm chí còn chẳng quan tâm những thứ đó. Cô làm một người mẫu đồ họa, ca sĩ chính của ban nhạc, mở Weibo V, có lượng truy cập nhỏ và độc lập về tài chính.
Cha mẹ không thể kiểm soát cô, vì vậy Thẩm Quan Trì đã nhắc nhở cô không được uống rượu hoặc chơi vào đêm khuya.
Thấy anh đối xử tốt với cô và cảm thấy hơi đáng thương, không quan tâm đến ai nên cô đồng ý hứa với anh. Những người không muốn đồng ý cũng có thể bị lừa dối, khiến anh nghĩ rằng cô đã đồng ý và đang làm điều đó.
Thư Hương Nồng mở cửa ký túc xá, chào bạn cùng phòng rồi ngồi vào bàn làm việc. Khung để chụp ảnh tự sướиɠ và đèn bổ quang được đặt trên bàn. Cô đặt túi đồ xuống và chợt nhớ ra mình đã quên mua rất nhiều thứ trong siêu thị!
Sau đó, phát hiện ra rằng Thẩm Quan Trì đã mua tất cả những thứ mà cô đã quên. Kể cả đường đỏ.
Sau khi tính toán tiền, cô gửi một phong bì đỏ từ WeChat.
【cảm ơn bạn】
Trượt lên, có một vài phong bao lì xì trở lại theo thời gian.
"Này, không nên như vậy không tốt lắm... Như vậy làm sao về sau tớ có thể nhẫn tâm lừa cậu."
Từ Ninh Mông thăm dò và hỏi, "Người trúc mã của cậu lại đưa cậu đến dưới lầu à?"
“ Đúng vậy a.” Thư Hương Nồng ném một ít kẹo bơ cứng thỏ trắng cho bạn cùng phòng.
“Hai người còn chưa phải yêu nhau.” Từ Ninh Mông rút tai nghe ra, dựa vào mép bàn, nghiêm túc nói: " Hương Nồng, tớ cảm thấy… quan hệ của hai người hơi thân thiết một chút.”
"Có ư?"
Dương Thiến Thiến trả lời ngay: "Đương nhiên là có. Một người bạn bình thường sao có thể chu đáo như vậy được."
“Nhưng chúng ta đã như vậy từ khi còn nhỏ.” Thư Hương Nồng không đồng ý, và quay trở lại bàn làm việc để xem Thẩm Quan Trì đã gửi tin nhắn chưa.
Từ Ninh Mông: "Nhưng các cậu làm điều này sớm hay muộn là không được"
Thư Hương Nồng nhìn lại, cảm thấy kỳ lạ. "tại sao không?"
"Không sớm thì muộn, hai người sẽ yêu đương và kết hôn. Liệu nửa kia có phiền khi điều đó xảy ra không?