Chương 53

Quý Hạ Sơ cuối đầu rụt rè, đưa ra một món quà nhỏ thắt bằng tơ tằm.

Trình Linh Nhã: "Ôi chao, xem ra đêm nay lớp trưởng được tỏ tình nhiều hơn cậu nha."

"Còn ai nữa không?"

"Tớ vừa thấy Lí Phi Nhiên cùng Cao Viên cũng đang đi tìm lớp trưởng."

Thư Hương Nồng liếc mắt một cái. Thẩm Quan Trì đứng bên cửa sổ, ở trong tầm mắt mơ hồ của cô, nhìn sơ qua một bên mặt gầy gò, mờ ảo.

Trần Tịnh rời đi sớm, Thẩm Quan Trì phụ trách thu xếp cho lớp giải tán, tiếp đến là đi tính tiền, cho nên chỉ uống một chút rượu. Tới 12 giờ thì mọi người đã rời đi hết, cậu lay tỉnh Thư Hương Nồng đang say rượu nằm trên ghế sô pha.

"Còn đi được không?"

Thư Hương Nồng ngồi mềm mại.

Thấy ánh mắt cô dưới làn mi mê mê tỉnh tỉnh, Thẩm Quan Trì có dự cảm không lành! Quả nhiên------

"Nồng Nồng đi không được."

Thư Hương Nồng lắc lắc đầu, miệng bẹt bẹt ủy khuất "Nồng Nồng say."

Thẩm Quan Trì: "Kiên trì một chút."

"Không được."

"Giảm một nửa."

"Đừng". Cô lắc đầu, "Không........"

Thẩm Quan Trì hối hận hồi nãy không chú ý kĩ cô, bây giờ say tới nỗi không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc. "Đừng sợ, tớ còn chưa có say."

Thẩm Quan Trì dìu cô từ KTV ra, Thư Hương Nồng bảo đói, cũng may bên cạnh có cửa hàng tiên lợi 24h.

Mua Oden xong, cô lại muốn đi ra "Chỗ cũ" ở bờ sông, vừa ăn vừa ngắm sao.

Bọn họ ngồi trên thêm đá ở bờ sông, Thư Hương Nồng mềm mại tựa vào vai của Thẩm Quan Trì lẩm bẩm "Mặt trời sao còn chưa mọc vậy. Nồng Nồng cũng mệt rồi."

"Giờ mới là rạng sáng."

"Nhưng mà Nồng Nồng muốn nhìn mặt trời mọc...."

Thư Hương Nồng vẻ mặt phiền muộn muốn chết, say lại giống như không say, cố gắng đùa giỡn.

Thẩm Quan Trì mấp máy môi nhịn cười, hô hấp cũng trở nên thoải mái hơn "Vậy Nồng Nồng chờ một chút, qua vài tiếng nữa mặt trời sẽ mọc."

Thư Hương Nồng lắc lắc, nghiêng người nhìn xuống nơi phát ra âm thanh-----Chiếc cằm sạch sẽ, hai cánh môi nhợt nhạt khẽ mím, giương lên thành một vòng cung.

Ánh mắt của cô dần dần ngưng đọng, cảm thấy thật đẹp, bắt đầu dùng ngón tay chạm vào.

Dưới khóe miêng chợt ngứa, Thẩm Quan Trì vừa quay đi, thân ảnh đã đi tới trước mặt.

Cậu chỉ kịp trợn mắt, môi thoáng chốc đã bị dán sát!

Một cái gì đó mềm mại, thơm thơm..

Cùng cậu tiếp xúc thân mật.

"Môi của cậu, thật là đẹp." Thư Hương Nồng ngồi xuống, ngây ngô cười, ngón tay lướt qua hình dáng môi của cậu.

Đầu óc thẩm Quan Trì trống rỗng, nhìn cô.

Môi hắn bị cô xoa nhẹ, thỉnh thoảng di chuyển, đôi mắt xoáy sâu, lỗ tai dần dần đỏ lên như sắp rỉ máu. "Lần này hôn xong cậu lại quên nữa có phải hay không."

Thư Hương Nồng để tay bên tai, trông như bà lão "Hả?"

"..........."

Thẩm Quan Trì nhếch môi, ánh mắt rũ xuống bên chân, nhìn thấy những ngón chân nhỏ nhắn mềm mại lộ ra bên ngoài đôi giày xăng-đan của cô. "Thôi, không có gì."

Thư Hương Nồng khoác tay lên lưng cậu, say khướt mà nhìn mặt cậu lần nữa.

Thẩm Quan Trì nhìn đôi mắt ý thức không rõ của cô. "Còn muốn hôn tớ nữa?"

Cô gật đầu.

Ngón tay Thẩm Quan Trì chạm vào gò má cô, nhẹ nhàng vuốt ve. "Được rồi, cậu hôn đi."

Cậu nhắm mắt lại, bị một sức mạnh đẩy nghiêng lên trên bậc thang đá.

Môi bị chiếm lấy.

Lần này, cậu nếm được môi cô có vị ngọt nhàn nhạt, có một chút hương thơm từ lớp trang điểm trên mặt. Giống như đóa hoa dạ lý hương trong sương mù đêm khuya, làm tê liệt thần kinh.

Cùng Thư Hương Nồng hôn môi rất quen thuộc.

Không lãng mạng như cậu tưởng tượng.

Thậm chí bản năng còn có một chút kháng cự, không quen được. Vừa nghĩ tới là cô, trong lòng liền xuất hiện rất nhiều tâm tư phức tạp.

Thẩm Quan Trì hô hấp rối loạn, cổ kéo căng, lần theo những đường nét quen thuộc trên hai tay nhỏ bé nhẵn nhụi của cô gái. Mười ngón đan chặt.

Đã hôn rồi, vậy thì không thể làm bạn được nữa.

Nếu như một ngày không trở thành người yêu, vậy thì sẽ vĩnh viễn mất đi nhau.

Cánh tay cậu nhanh chóng đặt lên lưng cô, ôm chặt.

"Yêu tớ một chút nhé, được không."

Là một siêu đô thị hạng nhất, Kinh Bình không có nơi nào là không ngập tràn hoa lệ.

Thư Hương Nồng cùng hai người bạn cùng phòng đi xe buýt xuống, đến khu thương mại, ngồi nghỉ ngơi hóng mát ở bên đài phun nước, dùng chiếc quạt nhỏ để quạt cho mát.

Để lại Từ Ninh Mông một đầu tóc ngắn đứng nhìn ánh nắng mặt trời, cô quay người hỏi: "Thư tiên nữ, anh chàng đẹp trai sắp tới đó thật không phải là bạn trai cậu à?"

Thư Hương Nồng quay đầu thông qua kính râm nhìn vào chiếc khinh khí cầu rực rỡ màu sắc trên trời, lại thở dài một hơi: "Đã giải thích bao nhiêu lần rồi, không phải là không phải mà!"

Cô dứt khoát lắc đầu, "Please đừng hỏi nữa. Cậu đã hỏi tớ suốt một năm rồi chị à."

"Không phải, chính là tớ cảm giác được."

"Suỵt----"

Ngón trỏ của Thư Hương Nồng di chuyển từ đôi môi thoa son đỏ của mình sang trước môi Từ Ninh Mông, "Đừng nói nữa, vả lại một chút thấy Thẩm Quan Trì lại mắc ói."

Từ Ninh Mông đeo kính mát giống nhau, bĩu môi, "chụt" một cái hôn lên ngón tay cô.

Thư Hương Nồng kinh ngạc giơ ngón tay lắc lắc "a".

Bên cạnh là Lâm Hiểu Các ngủ gật mọi lúc mọi nơi. Quê của cô ở khu cao nguyên Tây Tạng, suốt mấy học kì khi nào học bài đều có thể ngủ say. Lên đại học đại hơn một năm, cô gần như là đi theo bên cạnh Thư Hương Nồng để ngủ.

"Đúng rồi, thanh mai trúc mã kia của cậu học ở đại học Kinh Bình đúng không?"

"Đúng vậy."

"Cậu có biết gần đây có chuyện gì xảy ra không, cực kì chấn động!"

Thư Hương Nồng cắn ống hút, thông qua khe hở của kính mát nhìn cô: "Đừng nói với tớ là tớ nổi tới mức Bắc Đại mời tớ đến làm người đại diện phát ngôn nhé. Tớ sẽ không khϊếp sợ đâu."

Từ Ninh Mông cạn lời: "Chuyện này chắc chắn sẽ có, nhưng tạm thời chưa xảy ra. Tớ không có nói chuyện này."

"Ừ sao?"

"Đó là dành cho nghiên cứu sinh Tiến sĩ ở Đại học Bắc Kinh, cậu có biết chưa?"