Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trên Nóc Nhà Có Ánh Trăng Sáng

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Cánh cụt

Beta: Tâm Di

Thẩm Quan Trì bị cô làm cho bối rối, chân tay đều cứng đờ.

Anh chưa bao giờ thấy Thư Hương Nồng như thế này.

"Tớ phải không quan tâm cậu. Bữa tiệc tối nay nhàm chán như vậy, tớ vẫn tới".

"Như vậy vẫn chưa đủ” Thư Hương Nồng uể oải dựa trên ngực anh, cọ cọ “Còn phải quản tớ nhiều hơn nữa. Đừng kìm chế!"

"..."

Thẩm Quan Trì siết chặt lòng bàn tay “Cậu… thích được tớ quản?”

Thư Hương Nồng lắc đầu "Tớ không thích, tớ ghét những người hay quản tớ."

"..."

"Nhưng mà tớ lại càng ghét việc cậu không quản tớ."

"..."

Cô ngẩng đầu, khóe miệng hơi giật, nước mắt rơi xuống, “Cậu đừng làm tớ đau lòng nữa. Cậu thích bọn nhỏ dưới lầu, thích các bạn học trong lớp, thế nhưng lại không thích tớ. Cậu nói, có phải cậu chán ghét tớ rồi không? Cậu là cái đồ có mới nới cũ, có người mới rồi không thèm để ý tới tớ.”

Nếu Thư Hương Nồng còn tỉnh táo, chắc chắn sẽ tự tát mình vài cái. Dáng vẻ ngu ngốc này nhất định sẽ khiến cô mất mặt cả đời.

Nhưng tính đi tính lại, những hành động trước mặt Thẩm Quan Trì đủ để cô mất mặt tới tám kiếp sau rồi…

Thẩm Quan Trì khóa chặt tầm mắt trên người Thư Hương Nồng, biết lời của cô là nói trong cơn say, nhưng hơi thở của anh vẫn không kìm được mà dao động. Máu trong người như nóng lên, ngón tay hơi tê dại.

Anh từ trên nhìn xuống đỉnh đầu cô, cổ họng hơi trượt.

Khẽ khom lưng.

Ôm chặt lấy người trước ngực.

“Đừng nói nữa…tớ không muốn nghe!”

“Tớ muốn nói, tớ phải nói…” Thư Hương Nồng thút thít như đứa trẻ, giãy dụa, “Nồng Nồng không vui, Nồng Nồng rất không vui!”

Tác giả có điều muốn nói: Thư Hương Nồng sau khi tỉnh lại: Cái đứa ngốc nghếch kia là tôi??!

Kiêu kỳ, lạnh lùng và quyến rũ.

Đêm thứ hai mươi lăm

Cứ như vậy mà trở về, Thư Hương Nồng nhất định sẽ bị quở trách.

Thẩm Quan Trì gọi điện về nhà, báo với Chu Thanh Thủy sẽ về nhà muộn rồi đưa Thư Hương Nồng đến nhà nghỉ gần nhà.

Phòng trong nhà nghỉ rất nhỏ, trang thiết bị lạc hậu, lại còn không được sạch sẽ.

Thẩm Quan Trì cởϊ áσ khoác đặt trên giường rồi mới để Thư Hương Nồng nằm lên trên. Anh lại vội xoay người đun nước nóng, lấy khăn lau mặt cho cô. Thư Hương nồng đã say tới không biết trời đất gì.

Thư Hương Nồng làm nũng thật lợi hại.

Thẩm Quan Trì giữ lấy hai cổ tay của cô, khàn giọng nói: “Đừng nghịch”

Thư Hương Nồng hơi khựng lại, nhưng chỉ được một lát cô hình như muốn dò xét giới hạn cuối cùng của anh, tiếp tục giãy dụa làm loạn.

Cô giống như đứa trẻ nghịch ngợm hết kéo quần áo rồi lại kéo tóc anh.

Thẩm Quan Trì kiên nhẫn chịu đựng lau mặt cho cô. Chợt biểu tình của Thư Hương Nồng trở nên kỳ lạ, cô nhìn chằm chằm vào anh rồi cười liên tục.

Thẩm Quan Trì bị nhìn tới hơi không thoải mái.

“Sao vậy? Tự nhiên nhìn tớ thế.”

Thư Hương Nồng cười tươi, đưa ngón tay chạm tới môi anh, “ Môi cậu…Thật đẹp! Có chút mỏng nhưng lại rất dễ nhìn.”

Thẩm Quan Trì ngây người.

Chợt ngay lúc này, cô bất ngờ nắm lấy cổ áo anh, kéo mạnh xuống!

Thẩm Quan Trì không kịp đề phòng.

Khăn lông rơi xuống đất.

Anh loạng choạng bám lấy mép giường thì lại bị kéo suýt chút nhào vào người cô.

——“Thật không biết môi cậu hôn lên có ngọt không.”

Thẩm Quan Trì sốc!

Cùng nhau lớn lên, ở chung nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ nghe lời nói cùng giọng điệu tùy tiện như vậy thốt ra từ miệng Thư Hương Nồng.

Giống như đùa giỡn với món đồ chơi.

“Thư Hương Nồng! Cậu say rồi!”

Anh cảm thấy như bị vũ nhục, muốn tách các đầu ngón tay của cô ra thế nhưng Thư Hương Nồng lại càng nắm chặt.

“Thật thuần khiết nha, mới như vậy đã xấu hổ.”

“Mau…buông tớ ra!”

Giọng điệu của cô thật khiến người khác khó chịu. Hô hấp của anh hỗn loạn nhìn cô chằm chằm.

Thư Hương Nồng giật giật cổ áo anh, tiến sát chạm tới cằm cùng môi anh, ánh mắt như lưỡi câu nhỏ cào nhẹ khiến lòng người ngứa ngáy. “Không thích được tớ hôn thì cậu tới hôn tớ đi. Nhưng mà tớ không chịu trách nhiệm đâu”.

Trong đại não Thẩm Quan Trì giống như muốn phát nổ, “Thư Hương Nồng, đừng nói nhảm…cậu nhận ra tớ là ai không?”

Thế nhưng cô căn bản không quan tâm những gì anh nói, động tác thuần thục lôi kéo một chút, Thẩm Quan Trì đã bị đẩy tới trên giường.

Thư Hương Nồng đè trên người anh.

Thẩm Quan Trì hai tay buông thõng bên hông, tim đập cực kì nhanh. Anh nhìn chăm chú vào Thư Hương Nồng. Hai tay cô chống trước ngực anh, mái tóc dài xõa xuống. Trong đôi mắt Thẩm Quan Trì chợt lóe lên cảm xúc xa lạ không biết tên.

Rõ ràng có thể đẩy cô ra nhưng anh lại cứ để yên cho cô càn quấy.

Đại não chợt lóe lên, hình ảnh mùa hè năm đó như hiện rõ trước mắt. Dưới gốc cây, những gì Thư Hương Nồng làm với Hứa Thần Phong, anh đứng tránh ở một bên đều thấy rõ, từng biểu cảm tinh tế của cô…

Máu trong người như muốn bùng cháy.

Chính anh cũng không biết bản thân đang mong chờ điểu gì…

Một món quà được ban tặng chăng?

Thư Hương Nồng vùi đầu, từng nụ hôn ngẫu nhiên không có quy tắc rơi xuống cằm anh.

Cô không hôn giỏi như trong tưởng tượng của anh, thậm chí còn có chút vụng về.

Thẩm Quan Trì khép hai mắt lại, ngón tay nắm chặt ga giường.

Thế nhưng l*иg ngực trở nên nằng nệ, đôi môi trên cằm rời đi, còn chưa kịp chạm tới môi anh.

Thẩm Quan Trì mở mắt nhìn đỉnh đầu Thư Hương Nồng. Cô cả người úp sấp trên l*иg ngực anh.

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Sau vài dậy anh thở phào nhẹ nhõm lại mang theo một chút muộn phiền.

Nhà nghỉ này đã xây dựng từ lâu rồi.

Thẩm Quan Trì đóng cửa phòng, bước ra hành lang hút thuốc. Anh nhớ tới hồi còn nhỏ, những năm tiểu học, ngày nào đi học cũng cùng Thư Hương Nồng xách cặp đi qua cửa nhà nghỉ.

Bà chủ nhà nghỉ lên lầu kiểm tra nhìn thấy anh, thấy hơi quen thuộc, cuối cùng một lúc sau mới nhớ ra là ai. Chẳng phải là đứa nhỏ sống gần đây sao? Vậy nên bà liền nói với Thẩm Quan Trì: “Học sinh không nên hút thuốc, nửa đêm mà còn hút nhiều như vậy, sau này sức khỏe phải làm sao đây.”
« Chương TrướcChương Tiếp »