Edit: phạmBeta: BLUETim cô đập thình thịch, cổ họng nóng ran, "Tớ, ý tớ là, hỏi cậu muốn điền vào đại học ở đâu?"
Thẩm Quan Trì đứng thẳng người sau khi nghe rõ ràng. "Đến lúc đó mới có thể biết được"
Cú sốc đầu tiên của mùa hạ. Nhìn vào hồ sơ của Thẩm Quan Trì, anh nói rằng kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ giống như uống nước lã mà thôi, trong lòng cô rất sùng bái.
"Không phải sẽ ở rất xa Lâm Thanh sao? Hướng bắc."
"Đúng vậy."
Những câu trả lời của Thẩm Quan Trì luôn rất ngắn gọn và không cảm tính, nhưng mọi câu hỏi sẽ được trả lời một cách nghiêm túc. Với vẻ ngoài điển trai và nhân cách tốt, anh thực sự là một người đàn ông không có khiếm khuyết.
Qúy Hạ Sơ không thể không nhìn sang Thư Hương Nồng. Ánh mắt vô cùng ghen tị.
Cô ấy không có gì là không đạt được, cô ấy thậm chí còn cảm thấy đấy là điều đương nhiên, không cần phải trân trọng những điều ấy.
Sao ông trời có thể bất công như vậy?
Cho cô một khuôn mặt xinh đẹp.
Cho cô thật nhiều may mắn.
Không cần làm gì, từ khi sinh ra đã có thể lớn lên bên cạnh hắn.
Được che chở, ưu ái, từ nhỏ đến lớn... chẳng cần phải suy nghĩ.
Cô ấy tự ý đổi chỗ, bị phạt bài tập về nhà, ôn tập trước kỳ thi thì có Thẩm Quan Trì giúp cô ôn.
Quý Hạ Sơ thầm nghĩ thật không công bằng, nhưng khi nhớ tới lúc mình ăn cơm tối, Thẩm Quan Trì chủ động thay đổi vị trí, trong lòng lại có chút hi vọng. Một người con trai sống nội tâm như vậy không thể chỉ nhìn mặt.
——Thư Hương Nồng xinh đẹp, nhưng bên cạnh lại có rất nhiều bạn trai. Hơi tùy tiện.
Một người con gái như thế, nói dễ nghe thì trông thật tiêu sái, thoải mái, nói khó nghe là quá dễ dãi và rẻ mạt. Qúy Hạ Sơ thầm nghĩ trong lòng.
-------
Sau tiếng ồn ào của nhóm người ở phía dưới, Thư Hương Nồng và Triệu Giác Dư cũng đã hát xong bài hát.
Ngọn đèn lập lòe bên trong, những chai rượu được lắc đều. Thư Hương Nồng dù sao cũng là con nhà giáo, không thích cờ bạc nên đành ngồi nhấp từng ly rượu tây.
Từ Thạch Dã ấn chặt mu bàn tay của cô: "Được rồi, rượu này rất mạnh, cậu mà gục ra đấy tớ lại phải đưa cậu đi bệnh viện. Tớ không muốn bị thanh mai trúc mã của cậu chém đâu."
“Hả?” Thư Hương Nồng không có phản ứng, hồi lâu mới hiểu ra, “Ồ.”
Cô liếc nhìn sang một bên, thấy anh đang nói chuyện với ai đó một cách chậm rãi.
"Cậu ấy đang bận nói chuyện rồi, làm sao mà chém cậu được? Dù gì cậu ấy cũng chả để ý tớ đâu…." Thư Hương Nồng quay đầu lại, tay chống cằm, có chút buồn bực.
“Cái gì?” Từ Thạch Dã không nghe rõ, nghiêng đầu sang.
Thư Hương Nồng cáu kỉnh đẩy đầu anh ra "Mùi thuốc lá ghê quá! Đừng lại gần tớ."
Nghe thấy có tiếng dịu dàng trách cứ, Thẩm Quan Trì ngẩng đầu lên theo bản năng, thấy sắc mặt Thư Hương Nồng nhìn ra tâm trạng không được tốt, đoàn người còn đang hỗn loạn, bên cạnh cô còn có một thiếu niên cao gầy, da trắng nõn, có chút ngượng ngùng nhìn cô ấy.
Triệu Giác Dư
Anh biết cậu ta.
Lớp 4, thành tích rất tốt, một người có thứ hạng tương đối cao, đã từng hợp tác cùng anh vượt qua kì thi Vật lý. Anh ta bị Thư Hương Nồng gạt sang một bên, và đang hèn mọn chờ đợi một hy vọng...
Thẩm Quan Trì chậm rãi rũ mắt xuống, bên tai là giọng nói nhàn nhạt của người bên cạnh. Như Triệu Giác Dư, tự khiến cho bản thân mất đi khống chế, mất đi lý trí, thật là điều ngu xuẩn.
Anh hiểu Thư Hương Nồng.
Cô không thích sự cầu xin hèn mọn của người khác.
Càng quấn lấy, cô càng khó chịu và coi thường.
-----
Dù gì thì họ vẫn là học sinh trung học, vậy nên bọn họ không có náo loạn quá lâu. Từ Thạch Dã hét lớn đòi về, một nhóm người đến khách sạn mở phòng, một số khác đi chơi game và ngủ. Trước khi Đằng Việt rời đi, cô nhìn Thư Hương Nồng đang ngồi gục đầu trên ghế sô pha: "Thư lười biếng, cậu thật sự không đi cùng chúng tớ sao? Hay là ... tớ đưa cậu về nhà nhé?"
Lần đầu tiên uống rượu tây, Thư Hương Nồng cảm thấy rất chóng mặt, rũ mắt xuống nhìn hắn: "Cậu muốn thấy tớ bị ba mẹ đánh chết sao, cậu cứ đưa tớ đi đi!"
Đằng Việt cũng từng học trường trung học cơ sở số 3 , nghĩ đến năm đó nhìn thấy thầy chủ nhiệm mặt lạnh, chân cậu vẫn còn run. "Hì hì ~ sợ!"
Triệu Giác Dư mím môi, trầm giọng nói: "Tớ tiễn cậu!"
Thư Hương Nồng ôm hai má, nghiêng mặt sang chỗ khác: "Cậu tiễn tớ? Cậu không sợ bị đánh."
Cô mỉm cười, có chút trêu chọc, "Bố mẹ tớ là giáo viên, rất dữ dằn. Còn nữa ở tòa nhà của chúng tớ toàn là giáo viên!"
Triệu Gíác Dư đang định nói, cô đã lắc lư đứng dậy, trực tiếp đưa tay chỉ sang bên cạnh— " Thẩm Quan Trì! Còn ở đấy tán gái à…. Về nhà thôi!"
Quý Hạ Sơ đỏ mặt.
Thẩm Quan Trì sau đó hơi nâng mí mắt lên.
Thư Hương Nồng nói xong, đeo túi nhỏ lên vai, không nhìn hắn hỏi ý kiến, giống như nữ hoàng ra lệnh.Cô lảo đảo bước đi, mặc kệ người phía sau có đi theo hay không.
------
Thạch Dã thật sự không nói dối, tác dụng của rượu tây kia quả thật đáng sợ ! Bước ra khỏi KTV, Thư Hương Nồng bước nhẹ như hòa mình vào cơn gió thổi từ đường cái, đầu mát lạnh, cô cảm thấy buồn nôn.
Cô đang dựa vào cột đèn, gần như không thể đứng vững. Gió mạnh làm hàm răng run lên.
Người phía sau do dự, nhưng cuối cùng vẫn tiến lên và nắm lấy bả vai cô.
Trên người đột nhiên ấm áp, bị một chiếc áo khoác lớn phủ xuống, có người kéo mũ trùm lấy đầu cô, Thư Hương Nồng ngẩng mặt lên, một, hai, ba bóng người đang rung động trước mặt: "Triệu Giác Dư?"
Đói phương dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cô nghe không hiểu, bởi vì tâm trí cô đang rối bời dưới ảnh hưởng của rượu.Đang loạng choạng bước đi dưới sự giúp đỡ của người khác, cô mơ hồ thấy một bóng người đi tới—
Khuôn mặt gầy gò trắng nõn của thiếu niên như được che phủ một lớp màn sa mỏng, thần sắc có chút lạnh lùng thờ ơ trước khói lửa nhân gian.
“Thẩm Quan Trì.” Cô gọi một cách chính xác.
"Ừ."
Rượu đã lên men trong đầu cô và Thư Hương Nồng lần đầu tiên được uống rượu nên logic đã bị nhầm lẫn kinh khủng.
“Tại sao cậu lại không để ý đến tớ ... hả?” Đột nhiên tâm tình của cô bị chấn động, đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất, hai mắt đỏ bừng, cô đánh nhẹ vào ngực Thẩm Quan Trì. "Cậu thật đáng giận! Cậu không quan tâm, không để ý đến tớ!"