Editor: Tịchh
Beta: Dâu
Lớp tự học vắng lặng.
Chùm tia sáng mặt trời xuyên qua kính, chiếu sáng những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí. Thư Hương Nồng kiểm tra thấy không có giáo viên nào ở cửa trước và cửa sau, đặt điện thoại di động của Thẩm Quan Trì vào ngăn kéo, áp trán xuống mặt bàn.
Ngoài những phần mềm liên lạc cần thiết, về cơ bản điện thoại toàn là những ứng dụng liên quan đến học tập, có một vài trò chơi đã lâu không được cập nhật. Đúng như cô dự đoán, điện thoại của Thẩm Quan Trì hoàn toàn ở trạng thái không làm phiền.
Thư Hương Nồng mừng thầm, phấn khích run rẩy. Nhanh tay mở QQ vac lên tài khoản...
"Cô giáo đến rồi."
Lời thì thầm rơi vào tai cô, Thư Hương Nồng khéo léo nhét điện thoại vào ngăn kéo, một giây sau ngồi thẳng dậy, cầm bút lên. Đưa tay lên ôm trán, giả vờ làm bài tập.
Chủ nhiệm lớp Trần Tịnh bước vào cửa trước, đi vòng quanh lớp học, lát sau phát hiện thấy có điều gì đó không ổn. Trong khi Thư Hương Nồng cầu nguyện rằng cô sẽ không bị chủ nhiệm phát hiện,nhưng không cô ấy đã dừng lại trước chỗ cô, cau mày lại:
"Làm sao vậy, Thư Hương Nồng, tôi nhớ em không phải ngồi ở chỗ này, đúng không?"
Trong lòng thầm mắng, Thư Hương Nồng ngẩng đầu cười.
"Em chính là, cái kia..."
"Cậu ấy có vài câu không hiểu, em đang nói cho cậu ấy biết. Nói xong cậu ấy sẽ về."
Giọng nói bình tĩnh vang lên.
Trần Tịnh ánh mắt ngạc nhiên rơi vào người bên cạnh. Cô cho rằng chuyện này không liên quan gì đến Thẩm Quan Trì, là Thư Hương Nồng trước sau muốn cùng nói chuyện phiếm với mọi người. " Vậy sao?"
Thẩm Quan Trì dửng dưng nhướng mày. "Vâng, Trần lão sư."
Dựa trên kinh nghiệm của Trần Tịnh, nam sinh và nữ sinh trong các lớp tự học ngồi đổi vị trí cho nhau, điều này chủ yếu là do tẻ nhạt muốn nói chuyện phiếm.
Nhưng bên kia là một học sinh giỏi, các giáo viên của tất cả các môn đều công nhận Thẩm Quan Trì rất xuất sắc trong việc tự kỷ luật ...
Mặc dù cảm thấy kỳ lạ làm sao hai người lại liên quan đến nhau, nhưng Trần Tịnh vẫn không nói lời nào vì tin tưởng.
Giọng điệu của cô ấy nhẹ nhàng hơn nhiều, chỉ đơn giản nói:
" Hỏi xong thì nhanh chóng về chỗ ngồi. Lần sau vấn đề nghỉ giữa khoá, giờ tự học không được đổi chỗ!"
Vừa rời khỏi.
Nhiều hay ít cũng cho Thẩm Quan Trì một lần mặt mũi.
"Thẩm Quan Trì, cậu thật là có mặt mũi, Diệt Tuyệt sư thái đối với cậu thật tốt!"
Sau khi bấm chuông ra khỏi lớp, Thư Hương Nồng đi theo Thẩm Quan Trì đặt tay sau lưng, cùng nhau đi đến nhà ăn. Cô liếc anh một cái.
"Chắc cô ấy sợ cậu cuối kì chia khối là thời điểm rời đi, đem cậu dụ dỗ sớm một chút."
Thẩm Quan Trì nhìn như thường lệ. Dường như đã quen với việc được ưu ái, cũng không cảm thấy có điều gì tốt để để ý, chỉ trả lời một câu.
" Phải không?"
"..." Thư Hương Nồng thì thào một tiếng, một cước đá bay hòn đá nhỏ.
Dáng vẻ hững hờ sau khi bị rẻ rúng này chẳng khác nào người đẹp nói với bạn rằng: “Tôi không quan tâm đến ngoại hình chút nào!” Khiến người ta phẫn nộ.
Thư Hương Nồng ghen tị len lỏi trong trái tim cô.
Thẩm Quan Trì có được những gì cô hằng mong muốn nhưng không thể có được.
--Tự do?
Dù ở nhà hay ở trường, cô luôn bị quản thúc chặt chẽ và bị cha mẹ không tin tưởng. Đương nhiên, cô có dáng vẻ không đáng tin tưởng, nhưng sau khi nghĩ lại, Thư Hương Nồng cũng không biết mình sai ở đâu.
Cô chỉ không thích cuộc sống bị nhốt trong l*иg và bị cha mẹ ép phải học tập và so sánh với những người khác mỗi ngày. Nhưng danh phận đứa con của giáo sư dường như là thứ mà cô không thể dứt bỏ được trong đời. Nếu không ưu tú, dù gì cũng là con của giáo sư, thôi bỏ đi.
Thư Hương Nồng có chút khó chịu nghĩ về điều đó, lại đá vào cục đá để nghe nó leng keng về phía trước.
Một lúc sau, cô nheo mắt lại như hồ ly, nghiêng đầu qua: "Thẩm Quan Trì, hay là chúng ta ngồi cùng bàn đi!"
Bước chân dừng lại, Thẩm Quan Trì kinh ngạc quay mặt lại.
" Cậu ngạc nhiên như vậy sao? Cậu không muốn ... không muốn thì nói mau!"
"Không phải."
Thư Hương Nồng khịt mũi. "Cậu rõ ràng không muốn... Đúng vậy, cậu thành tích tốt như vậy, sợ là tớ ảnh hưởng đến cậu. Tớ biết cậu xem thường tớ."
Cô giọng điệu chua ngoa, hít một hơi, đút hai tay vào túi rồi dựa lưng vào gốc cây bên cạnh. Nhìn mặt đất với tâm trạng không thoải mái một lúc, giọng cô trầm xuống, nghiêm túc nói:
"Thẩm Quan Trì, ba mẹ tớ thu điện thoại của tớ rồi, thật khó chịu ... giống như đi tù vậy."
"Vì vậy, cậu muốn sử dụng của tớ."
"Đúng vậy."
Thư Hương Nồng thẳng thắn bộc bạch, ngẩng đầu cười nhẹ.
" Vì vậy cùng bàn với cậu thuận tiện hơn, cũng không ảnh hưởng đến việc cậu sử dụng điện thoại di động. Dù sao cậu học mỗi ngày không phải sao. Thôi không cần đâu. Tớ sẽ chơi khi chúng ta ở cùng nhau. Và sẽ trả lại cho cậu nếu chúng ta tách ra! Được không! "
Sau khi nhìn nhau vài giây, Thư Hương Nồng mím môi, đôi mắt to xinh đẹp lại đơn thuần vô tội. Trông rất giống bộ dáng hờn dỗi của bé gái.
Cô luôn làm điều này với Thẩm Quan Trì.
Hoặc đó là cơn giận dữ, hoặc bộ dạng không quan tâm.
Thẩm Quan Trì tuy ít nói nhưng không hề chậm chạp, thậm chí có thể nói là ánh mắt của anh còn sắc hơn cả người thường. Anh thấy cô tuyệt vọng mới từ tốn mỉm cười.
Đưa tay phải vào trong túi quần, mạch máu trên mu bàn tay hơi phồng lên vì cái nóng đầu hè, lấy điện thoại ra và đưa.
"Tuần sau tớ sẽ nói việc đổi chỗ cho giáo viên. Cậu dùng trước đi."
Mọi thứ đến quá dễ dàng, Thư Hương Nồng cảm thấy có một chút không thực tế!
Thế là gió thoảng qua giữa hai người, Thẩm Quan Trì đưa tay giữ lại, cô không có lấy, cứ như vậy ngây người nhìn anh.
Một năm đã trôi qua, Thẩm Quan Trì dường như đã cao hơn, đường nét rắn rỏi. Đồng tử đen khẽ nheo mắt cười khúc khích.
Thư Hương Nồng cúi đầu.
Giữ đầu kia của điện thoại bằng cả hai tay. Hai tay cầm chặt lấy điện thoại. Cô lẩm bẩm:
"Cảm ơn ... Thẩm Quan Trì."