Chương 2

Chương 2

Bùi Lương Ngôn buổi tối ngủ không ngon, nhiều lần bị tiếng va chạm loảng xoảng leng keng giữa tàu hỏa và đường ray đánh thức.

Máy điều hòa trong buồng xe cũng không biết xảy ra chuyện gì, chăn không che kín, một phút chốc cảm thấy lạnh, một phút chốc lại cảm thấy nóng, cả buổi tối đều ngủ không yên ổn.

Mỗi lần anh tỉnh lại, đều có thể nghe được tiếng trở mình từ người bên cạnh, sau đó lại không có động tĩnh, qua một phút chốc lại mơ hồ ngủ thϊếp đi, liên tục như vậy nhiều lần, vẫn luôn miên man đến giữa trưa ngày thứ hai mới hoàn toàn tỉnh táo, không chỉ có đầu choáng váng, bụng cũng đói gần chết.

Giường chiếu cách vách được dọn dẹp chỉnh tề, Bùi Lương Ngôn cho là nam sinh ngày hôm qua đã xuống xe, rõ ràng mình ngủ không sâu, dĩ nhiên không biết người kia rời đi vào lúc nào.

Chờ đứng dậy mặc quần áo tử tế, lại phát hiện người ta đã thả hành lý vào gầm giường, ngồi ở trên cái băng ghế trong hành lang, nhìn bên ngoài ngẩn người.

Bùi Lương Ngôn trong lòng bật cười, mình thực sự quá tẻ nhạt, bất đắc dĩ vò vò mái tóc rối như tơ, đơn giản dùng tạm nước khoáng tối hôm qua không dùng hết rửa mặt.

Không cần soi gương cũng có thể đoán dáng vẻ bây giờ chắc chắn là tóc dơ bẩn mặt đầy dầu, Bùi Lương Ngôn không khiết phích, nhưng cũng không quá lôi thôi. Cũng may ngủ một giấc, thời gian đã vượt qua gần một nửa, nhịn một chút, an ủi mình cũng không phải rất khó chịu.

Ngoài cửa sổ dương quang xán lạn, anh muốn nhìn một chút xem đây là nơi nào, lấy điện thoại di động ra mới phát hiện chỗ này không có tín hiệu, không thể làm gì khác hơn là nhìn ra cảnh sắc bên ngoài.

Lướt qua đường hầm, là rừng cây rậm rạp, qua mấy phút, chính là dãy núi rộng lớn kéo dài, tầng tầng cỏ xanh như sóng gợn, thu hết vào đáy mắt.

Thỉnh thoảng có một hai căn nhà đơn sơ chợt lóe, loại địa phương hẻo lánh thế này từ trước đến giờ người ở thưa thớt, không biết có còn ai ở hay không.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Nhìn một phút chốc mới nhớ tới chuyện ăn cơm, Bùi Lương Ngôn đun nóng một hộp cơm cà ri thịt gà, lúc bắt đầu nấu nam sinh cũng tới lấy một gói mì, dáng dấp lặng yên, nhìn dáng vẻ đang định xé ra.

Bùi Lương Ngôn nhìn mì trong túi một chút, ngoại trừ gói trên tay cậu, chỉ còn dư lại hai gói.

Bùi Lương Ngôn mở miệng, gọi cậu lại: "Chờ một chút."

Nam sinh chần chờ, quét mắt bốn phía không người, xác định anh đang nói chuyện với mình, cậu dừng lại động tác trong tay, khó hiểu mà nhìn anh.

Bùi Lương Ngôn nở nụ cười, lấy từ trong túi đưa cho cậu một hộp cơm thịt xé sợi vị cá: "Ăn cái này đi."

"Cảm ơn, không cần." Nam sinh chỉ chỉ mì trong tay, lễ phép từ chối: "Tôi có cái này rồi."

"Cậu sáng sớm cũng ăn mì, như vậy sẽ không tốt cho dạ dày, khó tiêu hóa." Bùi Lương Ngôn nói, "Tôi biết trên xe lửa có bán cơm hộp, chẳng qua tôi có mua đến, ăn không hết, để trong túi cõng đi cũng mệt mỏi, cậu coi như giúp tôi một việc, giảm bớt gánh vác cũng được."

Thấy nam sinh lại muốn từ chối, Bùi Lương Ngôn vội vàng nói: "Cậu cũng có thể đổi mì cho tôi, yên tâm, chưa xé đóng gói, không có độc đâu."

"Tôi không phải có ý đó." Nam sinh giải thích.

Bùi Lương Ngôn thừa cơ đưa cơm tẻ đến trước mặt cậu, ra hiệu cậu cầm.

Nam sinh không cự tuyệt ý tốt của người xa lạ nữa, cậu tựa hồ có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Trên mặt cậu lộ ra ý cười, môi hồng tự nhiên, trong đôi mắt chiếu sáng, rõ ràng như xuân sơn.

Bùi Lương Ngôn dời mắt, chuẩn bị đun nóng xong mới đưa cho cậu, nam sinh tay mắt lanh lẹ, nhận lấy tự mình làm: "Tôi làm được rồi, chuyện này tôi sẽ làm."

Bùi Lương Ngôn gật gật đầu, lấy cái muỗng ăn.

Buổi chiều, nam sinh vẫn ngồi trên băng ghế thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ, từ ánh mắt của cậu, phảng phất giống như đang quan sát hết sức chăm chú, không muốn khiến cho một chút phong cảnh trôi qua đáy mắt.

Trong lúc ngừng mấy trạm, có người lên, cũng có người xuống, nhưng căn phòng nhỏ của bọn họ trước sau chỉ có hai người.

Hai người không có quá nhiều giao lưu ngôn ngữ, Bùi Lương Ngôn thừa dịp tín hiệu vẫn còn tốt, ngồi ở trên giường, ở trên mạng xử lý một ít công việc khẩn cấp.

Đến sáu, bảy giờ, chuyện trong tay sắp kết thúc, lúc này tàu hỏa lại đột nhiên ngừng lại, sau đó trong loa truyền ra tiếng nói của nhân viên công tác, thông báo đoàn tàu phải ngừng nửa giờ.

Tàu hỏa không còn chạy, tiếng mọi người thảo luận trong buồng xe bắt đầu khuếch đại, Bùi Lương Ngôn nghe có người kêu rên chuyện tàu ngừng.

Đối với những người lên tàu hỏa phải nghỉ ngơi mấy chục tiếng, sớm mười phút có thể không cảm thấy gì, nhưng trễ nửa giờ xác thực làm người khó chịu.

Lúc này có một đứa nhỏ la lên một câu: "Mẹ, bên ngoài thật là đẹp!"

Bùi Lương Ngôn nghe vậy, rồi mới cứng ngắc ngẩng đầu, nhìn ra phía ngoài.

Sắp hoàng hôn, ánh nắng buổi chiều tà, hoa cải dầu dưới bầu trời màu cam thong thả nhuộm lên một tầng màu vàng sậm, tỏa ra ánh sáng lung linh, ruộng hoa như kéo dài tới tận chân trời.

Ở lằn ranh chạm vào nhau, vừa đúng màu trắng, làm hai dải màu sắc khác nhau, từ xa nhìn lại, như hòa hợp thành một.

Bùi Lương Ngôn đã từng gặp được cảnh trời xanh mây trắng cánh đồng cải dầu, nhưng hình ảnh trước mắt làm cho anh ngạc nhiên không thôi.

Ngừng chuyện trong tay, bật camera, đối diện với cảnh sắc, chụp lại bức ảnh.

Chụp mấy bức mới cảm thấy thõa mãn, thời điểm quay người, người ban đầu vốn ngồi ở bên cửa sổ đã không thấy.

Cách xa một bước, Bùi Lương Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy nam sinh kia vẫn luôn không nhúc nhích mở balo hình vuông, lấy ra mấy thứ đồ.

Gồm bàn vẽ, giấy trắng, và một cây bút.